[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1000: Ngày Thứ Một Trăm Mười Xuyên Không 7

Chương 1000: Ngày Thứ Một Trăm Mười Xuyên Không 7Chương 1000: Ngày Thứ Một Trăm Mười Xuyên Không 7
Cô nhìn thấy dưới chân Triệu Xuân Lan có một cái hố, một con cua lớn đột nhiên chạy ra, trên lưng còn có dấu vết không mấy rõ ràng của chiếc kẹp?
Con cua này trốn sang cái hố khác giống như chuột chũi?
Thẩm Mỹ Vân bỗng nhiên hoảng loạn: "Nhanh lên, nhanh lên"
Triệu Xuân Lan nhanh chân nhanh mắt, giãm lên lưng cua nhưng với lực quá mạnh.
Một cú đá khiến con cua bay về phía tây.
Ngay cả thịt cua cũng nát vụn.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Triệu Xuân Lan: "Xin lỗi, chị dùng hơi nhiều lực."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Chỉ là thấy tiếc thôi."
Hoàn toàn không thể ăn được nữa.
"Được rồi, Mỹ Vân đừng thấy tiếc nữa, lát nữa chị sẽ tìm một con cua lớn tặng lại cho em.”
Thẩm Mỹ Vân nhìn đi nhìn lại con cua, cảm thấy có chút đau lòng, nếu đem những con cua này ra chợ bán, một con cua ba lạng cũng được vài chục đồng.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Triệu Xuân Lan tự tin nói.
"Lần sau cẩn thận." Sau đó, cô quỳ xuống nhìn con cua, vỏ cua bị vỡ thành từng mảnh còn thịt cua thì nằm trong cát.
"Cho lợn ăn cua hoàng đế?"
Thẩm Mỹ Vân: '?2?"
Cái gì?
Triệu Xuân Lan thắc mắc: "Cái này có gì đáng tiếc? Trước đây nhiều người còn bắt cua cho lợn ăn mà?”
Đây thật sự là một sai lầm.
Triệu Xuân Lan ôm thùng nhỏ nhìn quanh, vừa nhìn vừa trả lời: "Đúng vậy, trước kia ở đây giàu có, lương thực cũng không thiếu, loại cua này thịt không nhiều, ăn cũng không tiện, mọi người đều đem về cho lợn ăn."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Cô tuyệt đối không thể tiếp nhận điều này.
Lợn còn được ăn ngon hơn côi
Trong trường hợp gia đình có quá nhiều người mà lại không đủ thức ăn.
Thật đáng tiếc!
Nghe vậy, Thẩm Mỹ Vân thở dài nói: "Người ta dùng cua để nuôi lơn, chúng ta thì không đủ ăn."
Chân muỗi cũng là thịt phải không?
"Được rồi, nhanh lên nào." Cô đặt ra mục tiêu nhỏ, sau khi bắt đầy một thùng sẽ bắt thêm túi lưới.
Nhìn thấy ánh mắt Thẩm Mỹ Vân tái xanh, Triệu Xuân Lan vội vàng ngăn cản cô: "Đây là chuyện xảy ra mấy năm trước, hai năm nay thời thế không phải khó khăn hơn một chút sao? Đừng nói là cua, ngay cả ốc sên cũng bị mọi người đem về."
"Chúng ta chia ra đi."
"Lát nữa chúng ta quay lại gặp nhau nhé!"
Thẩm Mỹ Vân đã sẵn sàng làm việc, nhìn dáng vẻ uy nghiêm và khí thế của cô.
Triệu Xuân Lan cũng không nản lòng, tự nhủ rằng ở đây không có nhiều cua, nếu thực sự có nhiều cua, cô ấy và Ngọc Lan sẽ không bận rộn cả ngày lẫn đêm chỉ để bắt được khoảng hai mươi con.
Sau khi nhìn Thẩm Mỹ Vân rời đi.
Thẩm Thu Mai có vẻ suy ngẫm: "Hai người có để ý thấy Mỹ Vân đặc biệt thích cua không?"
Ngày trước đi bắt tôm, cũng không có tinh thần như vậy, bắt một lúc liền bỏ chạy.
Chưa kể còn có những loại nấm tùng nhung vô cùng giá trị cũng chỉ vừa hái vừa chơi, lần đầu tiên thấy cô chăm chỉ như vậy.
"Tôi cũng thấy như vậy."
"Có lẽ cô ấy thích ăn?"
Triệu Xuân Lan không chắc chắn nói: "Nếu tôi biết cô ấy thích ăn như vậy, tôi đã đưa cho cô ấy mười con còn lại ở nhà rồi."
"Quên đi. Chúng ta bắt trước rồi nói chuyện sau nhé."
Ở bên kia, Thẩm Mỹ Vân không biết mọi người đang nghĩ đến việc cho cô toàn bộ cua trong nhà.
Cô đang quan sát cẩn thận và đi lang thang xung quanh.
Đây một bước, kia một bước.
Không giống như tôm, cua hiếm khi tụ tập thành đàn.
Nói xong, Thẩm Mỹ Vân như bị tát vào mặt vì nhìn thấy một đám cua lớn.
Chúng nằm sát bờ sông, đang thở ra bong bóng.
Chết tiệt!
Thẩm Mỹ Vân bây giờ chỉ có thể chửi thề, đám cua này trị giá bao nhiêu cơ chứ?
Bờ sông này toàn là cua to xếp chồng lên cua nhỏ!
Thẩm Mỹ Vân vốn luôn bình tĩnh, bây giờ hơi thở nặng nề hơn một chút, có rất nhiều gạch và thịt cua.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Thẩm Mỹ Vân nhéo ngón tay ra hiệu mình bình tĩnh lại. Sau tất cả cô vẫn nhớ rõ kết cục của con cua ban nãy bị phát hiện.
Cô vẫn còn nhớ nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận