[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1234: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 1

Chương 1234: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 1Chương 1234: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 1
Cô vừa gọi, người trốn trong phòng tránh rét đều đi ra.
Trần Thu Hà đang làm giày bông, Thẩm Hoài Sơn đang cầm nhíp bóp lông gà, Trần Hà Đường đang chà dây thừng bằng cỏ dại.
Mọi người đều đang bận rộn.
Bên ngoài lạnh kinh khủng, trong nhà chính đốt một chậu than, cả nhà đều làm ổ ở đó.
Đây gần như là tình cảnh chung của các nhà trong đại đội Tiền Tiến.
Nhà họ cũng không ngoại lệ.
Chậu than đỏ rực.
Theo tiếng gọi của Thẩm Mỹ Vân/uych" một tiếng, ba người trong phòng đồng loạt bỏ công việc trong tay xuống.
Trần Thu Hà và Trần Hà Đường chạy nhanh, vừa ra đã thấy Thẩm Mỹ Vân đang ôm chồng áo khoác và áo bông còn cao hơn cô, đến độ không thấy người đâu.
Thẩm Hoài Sơn: '..."
Ông ấy phủi bụi trên gối, từ từ đi ra ngoài.
Thôi thôi, chạy không lại, không tranh giành nữa.
Hết lần này tới lần khác, hai người phía trước còn chạy như thỏ, không ai nhìn ông ấy. Ông ấy miễn cưỡng duỗi thẳng chân, vịn tường đứng lên.
Bên ngoài.
Lúc Thẩm Hoài Sơn bỏ gà lại, nó còn đập bể chậu tráng men, nhảy xuống kháng, suýt giãm lên dây thừng dưới đất ngã chổng vó.
Nhiều đồ như vậy, còn leo núi thì có mệt chết.
Nhân lúc chờ ở cổng nhà, Thẩm Mỹ Vân bảo Miên Miên lấy trong Bào Bào ra, chỉ mười trái mà Miên Miên đã xách không nổi. "Đứa nhỏ này, về rồi sao không chào trước một tiếng? Chúng ta xuống chân núi đón con."
Miên Miên cũng xách đồ, là một túi quýt và táo.
Rõ ràng không phải mua theo con đường chính quy.
"Tôi và Miên Miên đi đường nhỏ về."
Giờ ai cũng không mua được bông, không mua được áo khoác quân đội, áo bông những thứ này, Thẩm Mỹ Vân một hơi cầm ra năm cái.
Thẩm Mỹ Vân nghiêng đầu, mím môi cười: 'Mấy thứ này không mang ra ngoài được, không tiện nhờ người ta đi gọi cả nhà."
Thế thì còn ở đâu nữa?
"Con..."
Nếu bị bắt thì cực dễ ăn đạn.
Chỉ là nơi đó rất nguy hiểm.
Bà ấy đến Mạc Hà lâu như vậy, không thể không biết chợ đen.
Thẩm Mỹ Vân nói qua loa: "Cũng không khác mấy."
Thẩm Mỹ Vân không nói, để bọn Trần Thu Hà đoán, quả nhiên, Trần Thu Hà như nghĩ tới điều gì, bà ấy thót tim, một tay nhận lấy áo bông rồi hỏi: "Con mua ở chợ đen?"
Trân Thu Hà một hơi nhận lấy ba chiếc áo bông lớn, hai chiếc áo khoác quân đội còn lại giao cho Trần Hà Đường.
Thẩm Mỹ Vân cuối cùng cũng được đứng bình thường.
Trần Thu Hà nhéo tai cô: "Sao con gan quá vậy, con không sợ bị bắt sao?"
Nhận ra mình hơi to tiếng, sợ bị người khác nghe được, Trần Thu Hà chợt như ăn trộm, nhìn quanh nhìn quất không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả nhà họ ở một mình trên núi, bình thường nếu không có việc, căn bản chẳng ai mò đến đây. Thẩm Mỹ Vân bị nhéo tai, cô cũng không giận, cười híp mắt nói: "Con có tự tin mới dám đi chứ."
Nếu có người giúp, cô còn không muốn xách sữa mạch nha đâu.
"Con có hai lọ sữa mạch nha, cậu, cậu cầm đi."
"Miên Miên đâu?”
Miên Miên bị một đống quần áo che lại, bạn nhỏ thấp bé, hoàn toàn bị che mất.
"Con ở đây."
"Cho ông nội cậu táo và quýt nè."
Trân Hà Đường thân hình vạm vỡ, có sức khỏe, chút đồ này ông ta cầm nhẹ hều.
Miên Miên thò cái đầu nhỏ ra, giơ bàn tay nhỏ bé, chưa giơ lên được bao lâu đã bị đè cong xuống.
"Ông nội cậu, cháu ở đây!"
Trần Hà Đường thấy một màn như vậy, không khỏi bật cười, một ngón tay móc lấy hai túi táo và quýt.
Trần Thu Hà nhìn thấy, trách cứ: "Sao còn mua cái này? Đắt quá."
Thẩm Mỹ Vân nháy mắt: 'Không tốn tiền"
Trần Thu Hà hiểu ngay.
Thẩm Hoài Sơn khoan thai đến chậm, thấy đồ đạc đều bị bọn họ cầm, ông ấy bật cười: "Ba tới hơi trễ nhỉ.".
"Vào nhà vào nhà."
Thẩm Mỹ Vân kéo tay Thẩm Hoài Sơn: "Bên ngoài lạnh muốn chất."
Đứng một hồi, hơi nóng trong người cũng tản đi mất.
Gió lạnh thấu xương, da thịt lộ ra ngoài bị cóng đỏ bừng.
Cô gọi mọi người vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận