[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2255: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 6

Chương 2255: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 6Chương 2255: Ngày Thứ Hai Trăm Năm Mươi Bảy Xuyên Không 6
Trường trung học trực thuộc Đại học Thanh Hoa, tiết học cuối buổi chiều sắp kết thúc nhưng học sinh vẫn miệt mài viết lách, không ai có ý định ra về.
Thấy chuông reo, học sinh lần lượt bắt đầu thu dọn đồ đạc ra về.
"Tôi đói quá. Tôi cảm thấy như mình có thể ăn được một con bò."
Những học sinh này ăn vào lúc 12 giờ trưa, và buổi học cuối cùng kết thúc lúc 5 giờ 40, lúc này các em có 20 phút để ăn. Rồi trở lại học đúng giờ lúc sáu giờ và có lớp tự học kéo dài đến bảy giờ. Tuy nhiên, một số sinh viên sống trong khuôn viên trường sẽ cố tình ở lại lớp học một mình và không quay trở lại ký túc xá cho đến mười giờ tối.
"Thẩm Miên Miên, tan học cậu có tới căng tin ăn không?"
"Đúng rồi, nghe nói hôm nay căng tin có bánh bao nhân thịt tươi, nhìn rất ngon." Tuổi này của bọn họ đang là giữa 15-16, ăn sạt nghiệp ba mẹ là kiểu này, chỉ ăn bánh bao nhân thịt, há bụng ăn thì ít nhất có thể ăn mười cái!
Miên Miên còn đang làm bài tập, nghe vậy lắc đầu: "Không đâu, tôi ra ngoài đi dạo rồi trực tiếp về tự học, buổi tối về nhà ăn cơm."
Cô bé thường chỉ đến trường anh trai Hướng Phác vào buổi trưa để ăn. Cô bé có thẻ sinh viên để ăn, nhưng buổi chiều chỉ cách nhau hai mươi phút, không đủ thời gian chạy tới chạy lui nên Miên Miên không đi ăn mà trực tiếp chọn về nhà ăn tối sau khi tự học buổi tối kết thúc.
Cô bé cười: "Tốt nhất là hai cậu nên đi sớm, nếu không hai cậu sẽ không lấy được bánh bao thịt đâu."
Đây là món hiếm khi được làm ở căng tin trường.
Điều này khiến cả Hà Lệ và Từ Phương không khỏi ôm ngực: "Đừng cười với tôi như vậy, tôi không chịu nổi đâu."
Khi cười, cô bé giống như một người chị ngọt ngào, với đôi mắt to, đôi môi cong, làn da trắng sứ như một con búp bê, đẹp biết bao nhiêu. Cô bé cười ngọt ngào: "Tôi không đi, còn có vài đề cần giải quyết, hai người có thể đi chung."
Miên Miên: "2"
Nghe Miên Miên không chịu đi, Hà Lệ và Từ Phương cảm thấy tiếc nuối: "Ngay cả bánh bao nhân thịt mà cũng không muốn ăn à?"
Khi cô bé đang viết, bạn cùng lớp bên cạnh gọi cô bé: "Thẩm Miên Miên, có người đang tìm cậu kìa."
Hai người ôm hộp cơm chạy một mạch ra ngoài.
Miên Miên nhìn hành động của hai người, mỉm cười rồi đắm mình vào bài tập về nhà.
Lời này vừa nói ra, Hà Lệ và Từ Phương đều hét lên: "Bánh bao thịt của tôi."
Miên Miên có chút bối rối, khi ngừng viết và nhìn sang, cô bé thấy mẹ mình ở cửa sổ, đang nhìn quanh tìm kiếm ai đó trong lớp.
"Chị ấy hỏi cả dọc đường luôn." Vừa vặn hỏi được cô bé, cô bé liền mang theo đối phương cùng đi vào lượp học bọn họ.
Thẩm Miên Miên là bạn cùng bàn của cô bé, họ học cùng lớp số một.
Thẩm Miên Miên cau mày, tưởng rằng là Hà Lệ và Từ Phương đang tìm mình. Cô bé đang định nói không, nhưng cô bé nhìn thấy một người vừa đi vệ sinh xong, bạn cùng bàn của cô bé chỉ vào cửa sổ: "Là chị gái xinh đẹp kia đang tìm cậu đó."
Tìm kiếm từng chỗ một.
Dù ông bà, ông bà nội đều quý mến cô bé nhưng so với mẹ thì vẫn thiếu một điều gì đó.
Không, sau khi đến Bắc Kinh học, mẹ cô bé đã trực tiếp tới Mạc Hà và đã rất lâu không quay lại.
Sau này, mẹ hẳn rất bận rộn với sự nghiệp, nên cô bé cũng cố ý từ chối để đối phương đón. "Sao mẹ lại về? Còn đến đón con tan học nữa?" Sau khi cô bé lớn hơn, mẹ cô bé hiếm khi đón cô bé tan học.
Miên Miên ngạc nhiên đến mức không quan tâm mình đã là một cô gái lớn, cô bé nhào vào vòng tay của Thẩm Mỹ Vân và nói đi nói lại: "Mẹ ơi, mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, nhớ mẹ lắm luôn."
Miên Miên không biết mình đang cảm thấy thế nào, lập tức đánh rơi bút, chạy ra ngoài nhanh nhất có thể: "Mẹ, mẹ!"
Thẩm Mỹ Vân ôm cô bse xoa đầu: "Mẹ cũng nhớ con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận