[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2482: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bốn Xuyên Không 3

Chương 2482: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bốn Xuyên Không 3Chương 2482: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bốn Xuyên Không 3
Nhất định phải đón được người, ai bảo Thẩm Hoài Sơn là người bận rộn chứ.
Thẩm Mỹ Vân đáp một tiếng: "Tốt lắm. Đúng rồi, anh Lục và Tiểu Kim Bảo đã về chưa? Mời cả hai tới luôn."
Nụ cười của Diêu Chí Anh lớn hơn chút : 'Lần này đều trở về, không phải tôi đã ly hôn với anh Lục sao? Lần này anh Lục mang Tiểu Kim Bảo về, vừa vặn để hộ khẩu dưới tên tôi, để Tiểu Kim Bảo học tiểu học ở Bắc Kinh."
Coi như là một nhà đoàn tụ.
"Chúc mừng chúc mừng."
Nhìn hai người này, Thẩm Mỹ Vân là thật sẹ vui vẻ vì bọn họ.
*
Đảo mắt đã đến ngày uống rượu ôn chuyện, bởi vì đã mời trước, cho nên cả nhà Thẩm Mỹ Vân đều đi về phía tây thành.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân trước kia còn không có cảm nhận đặc biệt sâu sắc, nhưng đợi đến lúc đến nhà họ Diêu, lúc này mới mở rộng tâm mắt.
"Thầy."
Trong lúc Thẩm Mỹ Vân giật mình, Diêu Chí Anh và Diêu Chí Quân nhất thời sải bước đi tới.
Trước cửa có hai con sư tử đá khí phái, cửa lớn màu đỏ thẫm, khóa lớn màu vàng đồng, cửa lớn cao cao, giống như cửa lớn này, lập tức chia người ta thành ba bảy loại.
"Chú Thẩm, dì Trần, Mỹ Vân."
Người ta nói, Đông thành đắt, Tây thành giàu.
Điều này khiến Thẩm Hoài Sơn không nhịn được ôm cậu ta: "Không sai, không sai, trưởng thành rồi." Diêu Chí Quân ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Không làm thầy mất mặt."
Diêu Chí Quân hơn hai mươi tuổi, đã trưởng thành thành bộ dáng người lớn, cằm có râu lún phún, không còn là bộ dáng gầy yếu thời niên thiếu.
Thẩm Hoài Sơn sờ sờ đầu Diêu Chí Quân: "Chí khí tốt lắm." Đây là đang khen cậu ta thi đậu đại học y Bắc Kinh.
"Vấn đề xương sống thắt lưng?"
Tuổi thực tế của ba Diêu và mẹ Diêu thật ra nhỏ hơn Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà bốn năm tuổi, nhưng giờ phút này hai bên đang đứng cùng một chỗ, hai vợ chồng trông lại lớn hơn Thẩm Hoài Sơn ít nhất bảy tám tuổi.
Đối phương mới bốn mươi sáu tuổi, nhưng thái dương đầy tóc bạc, ngay cả trên mặt cũng là nếp nhăn, thậm chí, mẹ Diêu còn cần Diêu Chí Anh đỡ đứng thẳng, lúc này mới có thể ổn định cơ thể.
Diêu Chí Quân cười hì hì, giới thiệu theo: "Đây là ba em, đây là mẹ em."
Thẩm Hoài Sơn chỉ nhìn thoáng qua, lập tức hiểu mấu chốt ở chỗ nào.
Thẩm Hoài Sơn: "Nếu bà tin tôi, bớt chút thời gian đến bệnh viện chúng tôi, tôi sẽ kiểm tra cho bà, xem có thể khôi phục đến trình độ nào."
Về sau không có biện pháp, còn phải kiếm tiền, quét phân trâu, vì để bà ấy có thể xuống đất, lập tức buộc một tấm ván gỗ trên lưng, miễn cưỡng có thể xuống đồng làm việc.
Khi đó điều kiện lại gian khổ, thành phần nghèo kém như bọn họ, cho dù bệnh chết, cũng sẽ không có bác si đến thăm một lần.
Bà ấy gật đầu: "Đúng, lúc trước đi gánh nước tôi bi ngã lăn xuống chân núi, liên tiếp rất nhiều ngày không thể rời giường."
Thế nhưng, mấy năm nay, thắt lưng đã hoàn toàn thẳng không nổi, giống như lưng còng, đi đường đều đau dữ dội.
Mẹ Diêu giật mình, lúc này mới nhớ ra Thẩm Hoài Sơn là bác sĩ.
Ông vừa nói, mẹ Diêu còn có chút chần chờ, Diêu Chí Quân lại lập tức nói: "Cảm ơn thầy."
Thẩm Hoài Sơn khoát tay.
"Vào hết đi." Ba Diêu mời: "Chúng ta vào nhà nói."
Người lớn đi ở phía trước, Thẩm Mỹ Vân thì tụt lại ở phía sau, cùng cô đi ở phía sau còn có Kim Lục Tử, tiểu Kim Bảo thì là đi theo mẹ đuôi phía sau chạy khắp nơi.
Thằng bé đã mấy tháng không gặp Diêu Chí Anh, dính chặt lấy người.
"Thế nào? Anh Lục, còn có thói quen đó không?"
Thẩm Mỹ Vân hỏi Kim Lục Tử một câu.
Kim Lục Tử trong miệng cắn một cọng cỏ, thật ra anh ấy muốn hút thuốc, nhưng là ba vợ cùng mẹ vợ vốn là không muốn gặp anh ấy, nếu anh ấy hút thuốc, đối phương khả năng càng không hài lòng.
Kim Lục Tử thở dài, cái gì cũng không nói, Thẩm Mỹ Vân lại hiểu.
"Bọn họ không đồng ý?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận