[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 904: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 1

Chương 904: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 1Chương 904: Ngày Thứ Chín Mươi Tám Xuyên Không 1
Lâm Vệ Sanh lạnh lùng nói: "Đúng vậy, cho nên bọn họ có thể thờ ơ không quan tâm đến tôi sau khi đánh tôi đến sắp chết."
Cậu ta ngẩng đầu nhìn anh cả Lâm gia, chất vấn: "Anh cả, tôi gặp chuyện không may đến nay đã là ngày thứ tư rồi, anh có từng hỏi thăm tôi một câu nào chưa?"
Anh cả Lâm gia đột nhiên cứng đờ người: 'Không phải do quá lo lắng sao? Bây giờ anh cả cũng tới rồi đây, thằng ba em cũng thật là, đã mười ba tuổi rồi, sao cứ như đứa trẻ vậy."
Nghe lời này.
Lâm Vệ Sanh cảm thấy buồn cười vô cũng, đó chính xác là những gì anh ta có thể làm.
Đúng vậy.
Cậu ta đã mười ba tuổi, nhưng cô Thẩm vẫn coi cậu ta như một đứa trẻ, nhưng anh trai ruột của cậu ta lại coi cậu ta như một người trưởng thành.
Đúng là buồn cười thật.
Cậu ta không muốn nói mấy lời vô nghĩa với đối phương nữa.
Cái này. ..
Đó là tất cả.
Không thể so sánh được, nhưng trong mắt anh cả Lâm gia, Lâm Lan Lan còn quan trọng hơn cậu ba Lâm gia.
Anh cả Lâm gia cau mày nói: "Thằng ba, em đừng gây chuyện nữa, hai người các em hoàn toàn không thể so sánh với nhau được."
Lâm Vệ Sanh cũng không phải kẻ ngốc, tất nhiên cậu ta hiểu được, cậu ta chỉ cúi đầu, không ai có thể nhìn rõ biểu tình trên mặt cậu ta: "Nói đi, anh tới đây làm gì?"
"Nếu Lâm Lan Lan bị thương, anh vẫn sẽ không chút do dự tra hỏi con bé sao?" Trên mặt cậu ta vẫn còn có chút nghi hoặc, xác nhận với đối phương: "Anh nói gì cơ?"
Chỉ có Lâm Vệ Sanh chịu đứng ra giải thích thì cha mẹ anh ta mới được thả ra.
Sau khi nghe thấy yêu cầu của anh cả Lâm gia, Lâm Vệ Sanh lập tức ngây ngẩn cả người.
Anh cả Lâm gia nói thẳng vào vấn đề: "Anh muốn em đến đồn cảnh sát, khai với cảnh sát rằng đây chỉ là tranh chấp trong gia đình, không phải do cha mẹ cố ý đánh đập."
Lần này Lâm Vệ Sanh đã nghe hiểu hết những lời anh cả Lâm gia nói ra.
Nhưng không phải.
Anh cả Lâm gia thậm chí còn nhắc lại lần nữa: "Dù gì thì bọn họ cũng là cha mẹ là người sinh ra em, người nuôi nấng em, cho nên, thằng ba, anh cả mong em hãy tha thứ cho bọn họ đi."
Cậu ta còn tưởng mình nghe nhầm.
Kết quả là huyết sắc trên khuôn mặt cậu ta dần dần trở nên trắng bệch.
Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên bước vào, cô cầm chậu nước sau cánh cửa bên cạnh, đổ thẳng vào người anh cả Lâm gia.
Địa vị của anh ta trong nhà, chỉ thấp hơn Lâm Chung Quốc.
Vừa nói ra hai chữ này, sắc mặt của anh cả Lâm gia lập tức thay đổi mà mắt thường có thể thấy được: "Thằng ba, sao em lại nói chuyện với anh cả như vậy cơ chứ?"
Cậu ta nghiến răng, gần như dùng hết sức lực để nói ra hai chữ này.
"Thằng bé bảo cậu ra ngoài, cậu không nghe thấy sao?"
"Anh cút đi!"
"Còn không cút?"
Thẩm Mỹ Vân xuất hiện quá đột ngột, thế nên chậu nước này cũng giống như con người của cô.
Không hề báo trước, văng thẳng vào người anh cả Lâm gia, bộ quận áo sạch sẽ của anh cả Lâm gia lập tức trở nên nhếch nhác.
Nói chính xác hơn thì anh ta biến thành một con chuột chết đuối.
Anh cả Lâm gia hổn hển nói: "Cô... "
Còn chưa nói xong, Thẩm Mỹ Vân đã hét về phía ngoài cửa: "Bác sĩ Tần, có người ngoài đột nhập vào phòng bệnh của Vệ Sanh."
Vừa hét lên, không chỉ bác sĩ Tần tới mà Triệu Xuân Lan cũng bước vào. Cô ấy không ngờ bản thân chỉ đi vệ sinh một lát mà anh cả Lâm gia đã có thể lẻn vào.
Cô ấy hung dữ hơn Thẩm Mỹ Vân nhiều, lập tức cởi giày, giơ về phía anh ta: "Anh cả Lâm gia, anh tới đây để thanh toán phí chữa bệnh cho Lâm Vệ Sanh à?"
Vừa hỏi xong, anh cả Lâm gia đã ngây người, hai chiếc quai giày lập tức đập vào người anh ta.
"Không phải? Vậy anh đến đây làm gì? Đến đưa súp gà cho Lâm Vệ Sanh à?"
Anh cả Lâm gia trốn sang một bên, vẫn không đáp lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận