[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1940: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Xuyên Không

Chương 1940: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Xuyên KhôngChương 1940: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Xuyên Không
Thẩm Mỹ Vân lập tức nói tiếp: "Miên Miên của mẹ thật giỏi quá." Đương nhiên, người giỏi hơn chính là Ôn Hướng Phác, phải biết rằng trước khi Ôn Hướng Phác dạy thêm cho cô bé, thành tích của Miên Miên vẫn chưa đạt tới bước này.
Miên Miên mím môi cười, Thẩm Mỹ Vân sờ sờ mặt cô: "Có muốn gì không?"
Cái này thật đúng là khiến Miên Miên suy nghĩ, cô bé lắc đầu: "Không có đâu."
Cô bé cần thứ gì, mẹ đều mua cho cô bé, cho dù là đồ mẹ không mua, ba cũng mua, huống chỉ, còn có ông bà nội, cho nên về mặt vật chất, Miên Miên thật sự không thiếu.
Cô bé suy nghĩ một chút, đưa ra một điều kiện khác: "Có thể đợi cuối tuần, đưa con về nhà bà ngoại không?"
Tết năm ngoái ở nhà ông bà nội, thế cho nên thật ra cô bé đã lâu không gặp ông bà ngoại.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ nghĩ: "Có thể, nhưng con phải chờ mẹ kiếm chút ngày nghỉ mới được."
"Thế này đi, con đang học cấp hai cũng không tiện xin nghỉ, ngày nghỉ tiếp theo là ngày Quốc tế Lao động, đến lúc đó mẹ đưa con về nhà bà ngoại, thế nào?"
Bởi vì cách xa, cho nên đi trọn vẹn một ngày, buổi sáng xuất phát từ Cáp Nhĩ Tân, lúc trở lại đại đội, đã là hơn bảy giờ tối.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ mùng một tháng năm, Thẩm Mỹ Vân nói được làm được, vào ngày hai mươi tám tháng tư, lập tức sắp xếp công việc thỏa đáng.
Thẩm Mỹ Vân nhìn nữ đồng chí Cáp Nhĩ Tân ăn mặc cũng không tệ, cô lập tức muốn mua cho Trần Thu Hà một bộ.
Đương nhiên, cô còn dẫn theo Miên Miên, trước khi trở về, bọn họ còn cố ý đến bách hóa cao ốc ở Cáp Nhĩ Tân mua một bộ váy dài thịnh hành năm nay, có thắt lưng, nhưng không phải bọn họ mặc, mà là mua cho Trần Thu Hà. Chuyện nhỏ đều giao cho cấp dưới, còn đâu cô tích góp ngày nghỉ của hai tháng, tổng cộng sáu ngày, thừa dịp này trở về đi tới đại đội một chuyến.
Mua quần áo xong, lại mua hai lon sữa yến mạch để vào trong túi nilon, quay đầu bắt xe của đại đội đi tới công xã Thắng Lợi thành phố Mạc Hà.
Miên Miên tất nhiên không có gì phản đối, từ ngày đó về sau, cô bé lập tức ngóng trông được nghỉ.
Thẩm Hoài Sơn cũng cực kỳ hiếm lạ, trực tiếp lôi kéo cô bé, nhìn cô bé chằm chằm: "Cao lên, cao lên không ít."
Khi bọn họ đến, Thẩm Hoài Sơn cùng Trần Hà Đường đã ở dưới chân núi chờ, Thẩm Mỹ Vân đã sớm báo trước cho bọn họ, nói hôm nay trở về.
Hai bên vừa chạm mặt, lập tức hưng phấn chạy tới: "Ông ngoại, cậu."
Thế nhưng cũng may tháng năm thời tiết đã chậm rãi nóng lên, ngay cả ban ngày cũng kéo dài, cho nên lúc bọn họ lên núi, sắc trời vẫn còn trong trạng thái mặt trời sắp lặn.
Ngược lại Thẩm Mỹ Vân lại đến chào mọi người, đợi đến khi Trần Thu Hà đã bận rộn nấu cơm trong bếp, nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân trở về, bà ấy lập tức thò đầu ra: "Bưng thức ăn ra ăn cơm, sắp xong rồi."
"Cậu cũng vậy." Cô bé còn không quên Trần Hà Đường, từ trước đến nay ông ấy không giỏi ăn nói, nghe nói như thế, cũng không khỏi ôn hòa cười cười với Miên Miên.
"Đi thôi, về nhà trước."
Miên Miên cười híp mắt nói: 'Ông ngoại đã gần một năm không gặp con rồi mà."
Thẩm Mỹ Vân dạ một tiếng: "Không cần nấu quá thịnh soạn, buổi tối tùy tiện ăn một bữa, ngày mai nói sau."
Biết con gái trở về, Trần Thu Hà chuẩn bị không ít đồ ăn, thức ăn tươi ngon trong ruộng dường như đều bị hái lên, thậm chí bà ấy còn hầm một con gà, bỏ thêm không ít dược liệu vào, chính là muốn bồi bổ cho con gái cùng cháu gái.
Tài nấu nướng của Trần Thu Hà đương nhiên là không phải bàn cãi, canh gà hầm trong bình gốm, vừa mở nắp ra mùi thơm nhất thời truyền ra thật xa.
Canh gà màu vàng chỉ nhìn đã thấy ngon mắt, Thẩm Mỹ Vân lập tức canh gà, ăn hai cái bánh cuốn bí đỏ sợi, chỉ cảm thấy thơm đến mức hận không thể ăn nhanh đến nỗi cắn đứt đầu lưỡi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận