[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 789: Ngày Thứ Tám Mươi Lăm Xuyên Không 5

Chương 789: Ngày Thứ Tám Mươi Lăm Xuyên Không 5Chương 789: Ngày Thứ Tám Mươi Lăm Xuyên Không 5
Ngay cả Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà, cô cũng chưa nói với họ, chỉ là cô và Miên Miên mới có thể lấy ra được.
Mà không phải, chỉ có Miên Miên mới có thể lấy ra được.
Cô và Thẩm Hoài Sơn, Trần Thu Hà, là quan hệ huyết thống.
Nhưng cùng với Quý Trường Thanh thì không phải.
Trên mặt tình cảm Thẩm Mỹ Vân rất lý trí, thậm chí là lãnh khốc đến vô tình. Một khi trong tương lai cô và Quý Trường Thanh nháo đến tan vỡ.
Tất nhiên cô sẽ dẫn theo Miên Miên rời đi.
Cô không thể đặt Miên Miên vào nguy hiểm.
Đương nhiên, cũng có thể không đi đến bước kia, nhưng Thẩm Mỹ Vân chỉ có thể nói, coi cố gắng hết sức nghĩ đến hoàn cảnh xấu nhất.
Sau đó thu thập thỏa đáng, hai người mới vê nhà.
Miên Miên nghe thế, cô bé khẽ thở dài "Ba thật đáng thương."
Ngay cả nửa kia của Miên Miên sau này khi kết hôn, cũng không thể
"Không thể thương tình, như thế chúng ta mới có năng lực tự bảo vệ mình, chúng ta cũng là con át chủ bài, ai cũng không thể biết."
Đây là bí mật giữa cô bé và mẹ.
Miên Miên nhỏ giọng dạ một tiếng.
Sau đó, mới đi chuẩn bị.
Các thành viên trong gia đình đều không nói nên lời.
Mà Quý Trường Thanh trực tiếp đứng ở cửa, rất giống hòn vọng phu.
Không ngừng chờ đợi.
Nhà họ Quý đã làm xong cơm trưa, cả bàn còn rất thịnh soạn, chờ Thẩm Mỹ Vân trở về.
Thẩm Mỹ Vân nhếch môi, nhìn mồ hôi trên Quý Trường Thanh "Anh không vào sao?"
Nghe thấy giọng điệu này, không biết còn tưởng rằng Thẩm Mỹ Vân đi mười ngày chưa về.
Nhưng thực tế cũng không có, cô đi đến giờ trưa, cũng mới bốn tiếng.
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên xuống xe, anh liền đi ra đón "Sao bây giờ mới quay về?"
Cô nhẹ giọng hỏi.
Quý Trường Thanh cười cười, để cô lau mồ hôi cho mình, anh rất hưởng thu dáng vẻ người vợ gần gũi của cô.
Thẩm Mỹ Vân nghe vậy thở dài, cầm khăn tay lau mồ hôi cho anh "Anh ngốc thật hay giả, cho dù đợi người, thì cũng tìm chỗ mát mà đợi chứ."
Hôm nay có thể ở nhà đợi, đó là vì trong nhà có Thẩm Mỹ Vân.
Trước kia anh không thích về nhà.
Không ai ngốc như anh vậy.
Quý Trường Thanh "Em không ở nhà, anh vào làm gì?"
"Chỉ muốn gặp em sớm thôi."
"vợ."
"Lần sau ra ngoài, nhớ dẫn anh theo."
Còn không quên kí cô một cái.
Thẩm Mỹ Vân "Em sẽ cố gắng hết sức."
Nói xong, khóe môi Quý Trường Thanh hiện ra một nụ cười "Anh biết ngay vợ anh đối với anh là tốt nhất."
Nghe thấy lời mật ngọt này, Thẩm Mỹ Vân nhịn không được nhéo eo anh "Chú ý đi bên cạnh còn có con đó."
Quý Trường Thanh nhìn thoáng qua Miên Miên, lập tức Miên Miên che mắt "Con không thấy, con không thấy."
Nói liên tục, Thẩm Mỹ Vân và Quý Trường Thanh không nhịn được nở nụ cười.
Sau khi người một nhà vào phòng, tránh không được mọi người trong nhà trêu ghẹo Thầm Mỹ Vân và Quý Trường Thanh một phen.
Quý Trường Thanh mặt không đổi sắc "Con không đi đón vợ, thì ai đi đón vợ con đây."
Vợ anh ra ngoài không dẫn anh đi cùng, anh có thể làm sao đây?
Chỉ có thể tuân thủ nghiêm ngặt, đúng ở cửa nhà đợi cô.
Bà nội Quý có chút nhìn không nổi "Ăn cơm đi."
Thế là đủ rồi.
Trước kia cũng không biết con mình lại ngọt ngào đến thế.
Thật sự không thể xem vẻ ngoài của một người.
Quý Trường Thanh cũng không xấu hổ "Mẹ, con thì tính là gì, không bằng một nửa mẹ và ba năm ấy."
Khi bà nội Quý và ông nội Quý còn trẻ, được xem là một cặp đôi ân ái.
Thật sự là đủ.
Ông nội Quý có chút lấy làm tiếc "Khụ khụ, ăn cơm đi đừng nói chuyện này nữa."
"Nói chuyện chính, các con khi nào đến quân đội?"
Quý Trường Thanh đưa cho Thẩm Mỹ Vân đôi đũa, lỗ tai lợn lạnh, nhìn cô ăn, lúc này mới nhìn về phía ông nội Quý trả lời.
"Ngày mai."
"Cái gì?"
Ông nội Quý sửng sốt "Sao nhanh vậy?" Đưa trẻ này một chút tin tức cũng không lộ ra. "Không nỡ xa con sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận