[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2407: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 6

Chương 2407: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 6Chương 2407: Ngày Thứ Hai Trăm Bảy Mươi Lăm Xuyên Không 6
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, ánh mắt sáng lên: "Gọi lại đây tôi găp một chút." Cô và Cao Dung hiện tại đều là những người cực kỳ thiếu nhân tài.
Nhất là sự nghiệp phát triển không ngừng, mỗi một chỗ đều cần người đến làm việc. Không chần chờ gì thêm, Cao Dung lập tức để học trò lần trước tư vấn cô ấy thiết kế tới, trông tuổi cũng không lớn, cũng chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi.
Một người gầy gò nho nhỏ, thuộc loại ném ở trong một đám người sẽ không mấy nổi bật.
Bị xưởng trưởng gọi một mình mình tới, Minh Chiêu Đễ có chút khiếp đảm, dọc theo đường đi đều nắm chặt góc áo, chờ Thẩm Mỹ Vân nhìn thấy cô ấy, góc áo đều bị nắm chặt đến nhăn nheo.
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Cao Dung, xem ra bình thường cô ở nhà xưởng có chút dọa người.
Cao Dung: "Bọn họ đều gọi tôi là hổ cái."
Được lợi từ tính tình hùng hùng hổ hổ bình thường của cô ấy, đừng nói chỉ Chiêu Đễ sợ cô ấy, chính là những công nhân khác phía dưới cũng sợ cô ấy.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Minh Chiêu Đễ nghĩ nghĩ, từ trong túi áo sờ soạng ra một khối đầu chì than đen: "Chị, chị đang nói đến cái này sao?"
Minh Chiêu Đễ lắc đầu lại gật đầu.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, thông qua cái tên Minh Chiêu Đễ này, cô lập tức biết đối phương ở nhà có địa vị gì, căn cứ vào câu trả lời này của đối phương, thì càng xác nhận.
Minh Chiêu Đề nhìn thoáng qua Cao Dung, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí trả lời Thẩm Mỹ Vân: "Mẹ em nói em là con gái, không cần đi học, thế nhưng em đã vụng trộm theo cô giáo giảng qua mấy tiết, em biết viết tên của mình, cũng sẽ nhận ra một số từ đơn giản."
"Đây là ý gì?"
"Vậy em biết vẽ không?"
Mắt thấy đối phương sợ Cao Dung như vậy, cô lập tức chủ động đi tới trước mặt Minh Chiêu Đễ: "Từng đi học chưa?"
Thấy vậy, Thẩm Mỹ Vân nhất thời chấn kinh: "Em từng học vẽ tranh sao?"
Là loại tranh vẽ đơn giản, nhưng lại khắc hoạ rõ nét vẻ ngoài quần áo cùng dáng người của Thẩm Mỹ Vân vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được, đây là Thẩm Mỹ Vân.
Ngay trước mặt Thẩm Mỹ Vân, trực tiếp phác thảo ra vài nét bút trên mặt đất, vẽ một Thẩm Mỹ Vân thô sơ ra.
"Vậy em làm sao biết những thứ này?"
Minh Chiêu Đề lắc đầu: "Không có."
Đúng là không có.
Công phu vẽ tranh của đối phương cũng đủ cho học sinh đời sau thi vào học viện mỹ thuật rồi.
Minh Chiêu Đễ nhỏ giọng nói: "Từ nhỏ đã lấy than đen vẽ." Bởi vì thích, cô ấy vẽ lên khắp l sân trong nhà đến trên tường, thế cho nên bị mẹ cô ấy đánh không ít.
Vì thế, Minh Chiêu Đễ thuận lợi từ học trò của chị Trương, biến thành học trò của Cao Dung, vì thế còn được một đám nữ công nhân trong nhà xưởng hâm mộ. Ai cũng không nghĩ tới, Minh Chiêu Đễ ngốc nghếch như vậy lại có thể có vận may này.
Cái này...
Cao Dung lập tức nói: "Minh Chiêu Đễ, em có nguyện ý đi theo bên cạnh chị học vẽ thiết kế không?"
Cô gật đầu với Cao Dung.
Minh Chiêu Đề lúc này vui vẻ, không ngừng gật đầu: "Em nguyện ý, nguyện ý." Thẩm Mỹ Vân đè nén kinh ngạc trong lòng, thì ra thật sự có người có loại thiên phú này.
Bởi vì mới có được một học trò, Cao Dung sợ chính cô ấy làm chậm trễ thiên phú của đối phương, lập tức năn nỉ Thẩm Mỹ Vân cùng cô ấy hướng dẫn học trò mới.
Thẩm Mỹ Vân: "Hướng dẫn cũng được, nhưng cô cũng phải giúp tôi một việc."
"Việc gì?"
Thẩm Mỹ Vân: "Giúp tôi tìm một thiếu nữ thông minh lanh lợi, mồm mép lưu loát, đưa đến Y Gia làm trợ thủ cho Ngân Diệp."
Cô chắc chắn là không có khả năng ở lại Dương Thành lâu, cô vừa đi, chỉ có Ngân Diệp cùng Hồng Vũ bọn họ, chắc chắn sẽ bận rộn không xuể, bồi dưỡng cho Ngân Diệp một trợ thủ là chuyện tất nhiên.
Cái này thật đúng là khó tìm.
Cao Dung đang suy nghĩ nên tìm ai, Minh Chiêu Đễ bên cạnh nhỏ giọng nói: "Chị ơi, em gái của em có thể không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận