[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1779: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Một Xuyên Không 10

Chương 1779: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Một Xuyên Không 10Chương 1779: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Một Xuyên Không 10
Diêu Chí Anh ngây thơ nói: "Đúng vậy, em cũng thấy chị Mỹ Vân rất lợi hại. Nếu không có chị ấy, em sẽ không thể quen biết được anh."
Nghe vậy, Kim Lục Tử cười: "Vậy cô ấy xem như là bà mai của chúng ta. Sau này gặp em nhớ cảm ơn đàng hoàng nhé."
Diêu Chí Anh gật đầu: "Nếu có cơ hội, em còn muốn mời chị ấy làm chủ hôn cho chúng ta nữal"
Cô ấy quả là có ý tưởng táo bạo.
Kim Lục Tử vuốt ve mái tóc của cô ấy: 'Đến lúc đó em cứ hỏi xem chị ấy có đồng ý hay không."
Vừa nói chuyện, họ đã đến trước cửa nhà lão bí thư chi bộ.
Kim Lục Tử nhìn Diêu Chí Anh, thấy nàng ăn mặc chỉnh tê, nên lập tức sửa sang lại trang phục của mình rồi cùng Diêu Chí Anh đi vào.
Lúc này, đại đội đã tan ca.
Kết hôn là chuyện hệ trọng.
Ông ấy không quen biết Kim Lục Tử nên ánh mắt hướng về phía Kim Lục Tử.
Chuyện này...
Cô ấy lắp bắp nói: "Bí thư chi bộ, con với anh Lục muốn kết hôn, nên đến đây xin ông cấp giấy chứng nhận kết hôn."
Diêu Chí Anh mặt hơi đỏ, kéo Kim Lục Tử đến giới thiệu với lão bí thư chỉ bộ: "Vị này là đối tượng của con."
Lão bí thư chi bộ ném chiếc khăn lông vào chậu tráng men, đánh giá Kim Lục Tử một lúc rồi nói với hai người: "Các con vào nhà với ông đi."
Lão bí thư chi bộ đang đứng trong sân, múc một chậu nước giếng để rửa tay. Nhìn thấy hai người đến, ông ấy ngạc nhiên hỏi: "Thanh niên trí thức Diêu?" Bà cụ Hồ nào biết đâu, bà ấy lắc đầu: "Bà không biết, đợi cha cháu về rồi hỏi mới rõ."
Diêu Chí Anh gật đầu, kéo Kim Lục Tử vào trong phòng. Khi họ vào, những người trong sân lập tức ngạc nhiên.
"Mẹ, người đó là đối tượng của thanh niên trí thức Diêu à?" Dâu cả nhà họ Trần hỏi.
Tất nhiên không thể làm bậy được.
Nhưng mà, nam đồng chí hồi nãy thanh niên trí thức Diêu dẫn vào không tệ lắm, đi đường bước chân dứt khoát, oai phong lẫm liệt, nhìn qua là biết không phải người bình thường.
"Tuy nhiên, bà thấy cậu thanh niên kia tinh thần sáng láng, hơn hẳn thằng Triệu Dã kia nhiều."
Trên người Triệu Dã luôn có một loại u ám, giữa hai lông mày cũng ẩn chứa sự không cam tâm. Nói thật, đối với những người từng trải như bà cụ Hồ, Triệu Dã tuyệt đối không phải là người con rể ưng ý.
Ưu điểm của nhà lão bí thư chi bộ là ở chỗ này, bất kể tin tức gì họ cũng là những người đầu tiên biết được.
Trong phòng.
Kim Lục Tử kéo Diêu Chí Anh lại, chủ động giới thiệu bản thân với lão bí thư chỉ bộ: "Cháu là người Mạc Hà, sau đó định cư ở công xã Thắng Lợi, nhà cháu ở phố Giếng Nước."
Diêu Chí Anh đáp: "Là đối tượng của cháu."
Lão bí thư chi bộ nhìn vê phía những thứ kia, hơi nhíu mày, nhướng người lên, hỏi Diêu Chí Anh: "Vị này là?"
Kim Lục Tử chủ động lấy đường trắng với đồ hộp ra đặt lên bàn: "Cháu vẫn luôn nghe Chí Anh nhắc đến việc bí thư chi bộ quan tâm đến cô ấy, nên hôm nay cháu đặc biệt đến thăm ông."
Câu nói này khiến bầu không khí trở nên ngượng ngùng. Chỉ còn lại mấy người họ.
Hầu hết người dân công xã Thắng Lợi đều biết phố Giếng Nước. Đúng như vậy, vẻ mặt lão bí thư chi bộ giãn ra phần nào, vì họ là dân địa phương nên có thể tìm hiểu, không đến mức là kẻ lừa đảo.
"Cháu làm nghề gì?"
Đây là câu hỏi tương tự như khi Triệu Dã hỏi, tuu nhiên Kim Lục Tử không hề tỏ ra khó chịu.
"Cháu là người bán hàng rong đi khắp nơi."
Thực ra không thể coi đó là nói dối, cậu ta làm kinh doanh, cũng đúng là gánh vác được bốn chữ "người bán hàng rong".
Lão bí thư chi bộ nghe vậy, hơi nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Vậy trong nhà cháu làm gì?"
"Cha mẹ cháu mất sớm, hiện giờ cháu sống một mình."
Việc này khiến lão bí thư chi bộ càng thở dài.
"Cháu ra ngoài đi nhé?"
Ông ấy nói với Kim Lục Tử, rõ ràng là muốn nói chuyện riêng với Diêu Chí Anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận