[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1192: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 9

Chương 1192: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 9Chương 1192: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 9
Cô và Miên Miên đều không đói bụng, ăn qua loa một chút.
Đồ ở phiên họp chợ này bán rất rẻ, tổng cộng chỉ tốn sáu xu.
Đương nhiên, nếu để cho người khác biết suy nghĩ này của Thẩm Mỹ Vân, khẳng định phải nói một câu kẻ lắm tiền.
Thấy Thẩm Mỹ Vân mua.
Triệu Xuân Lan vốn không định ăn sáng, nhưng cũng không nhịn được lấy hai phần xu mua đậu hũ non và bánh bao.
Coi như là hôm nay sống sang bữa.
Thẩm Mỹ Vân ăn đậu hũ non, nhìn ngắm chung quanh.
Chợt nghe thấy một cái loa lớn hô: "Bánh quai chèo Thiên Tân, bán rẻ thôi, năm hào một cân, năm hào một cân, không cần phiếu."
Ngày hôm đó, Thiên Tân mới vận chuyển bánh quai chèo tới trên một chiếc xe chở hàng nhỏ, bên ngoài dùng lồng thủy tinh che khuất một nửa, từ lồng thủy tinh trong suốt có thể nhìn thấy bánh quai chèo được chiên bên trong, còn trộn hạt vừng, bóng loáng rực rỡ, màu sắc rõ ràng.
"Thịt bò khô Nội Mông, ba đồng một cân, một cân thịt bò một cân phiếu."
Triệu Xuân Lan không nỡ, nhưng nghĩ lại, chạy xa như vậy không phải là vì mua chút đồ ngày thường không mua được sao?
Nếu cô nhớ không lầm, hương vị bánh quai chèo đến từ Thiên Tân rất ngon.
Nghe bên kia la hét, ánh mắt Thẩm Mỹ Vân sáng lên, hỏi Triệu Xuân Lan: "Mọi người đi xem bánh quai chèo sao?”
Vì thế khẽ cắn môi đi theo.
“Táo Tân Cương, táo Tân Cương, ba hào một cân, ba hào một cân.
"Thử đi." Khiến cho mắt người ta sáng lên.
"Bánh quai chèo này là mới ra lò sao? Có giòn hay không?”
Xem xong...
Điều này làm cho mọi người trong bụng không có dầu mỡ, ánh mắt bỗng sáng rực lên.
Lúc chiên bánh quai chèo dùng rất nhiều nguyên liệu, cắn một miếng, giòn tan giòn tan, mang theo mùi thơm ngọt ngào không thể tả.
Miệng đầy dầu.
Ông chủ Thiên Tân trực tiếp bẻ ra một miếng cho các cô: "Các cô nếm thử đi."
"Năm hào một cân hả? Chúng tôi có nhiều người, mua cũng nhiều, có thể bán rẻ một chút không?”
Lý Hà cũng mua một cân.
Cô ấy vừa mở miệng, Thẩm Thu Mai cũng nói: "Cho tôi hai cân."
Triệu Xuân Lan cảm thấy hơi tiếc, nói thôi kệ, trong miệng còn ngập tràn mùi vị của bánh quai chèo, cô ấy cắn răng: "Ông bán cho tôi một cân!"
Thấy không được giảm giá.
Con nít nhà cô ấy nhiều hơn, mua hai cân về còn không đủ chia.
"Cái này thật sự là không được, tôi bán năm hào một cân đã lỗ vốn, đồng chí à, tôi lái xe từ Thiên Tân tới, phí xăng dầu trên đường không chỉ có bấy nhiêu."
Đến lượt Thẩm Mỹ Vân, con người cô có chứng OCD, đây cây bánh quai chèo còn to hơn cổ tay cô, chắc tâm bảy tám lạng, nếu thiếu hai lạng cô sẽ phải bẻ gãy một nửa từ cây bên cạnh.
Thẩm Mỹ Vân không thích bánh quai chèo.
Vì thế cầm kẹp, chọn một chút, chọn mấy cây đẹp một xíu, hơn nữa phải đều.
Nói với ông chủ kia. "Cái này, cái này, cái này và hai cái này, gói lại cho tôi."
Lời này vừa dứt, chung quanh đang ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Lần đầu tiên nhìn thấy mua bánh quai chèo, là mua theo cây.
Hơn nữa còn là mua từng cây từng cây.
Nãy giờ chắc Thẩm Mỹ Vân chọn tâm năm cây rồi?
Năm cây là bao nhiêu?
Một cây khoảng tám lạng, năm cây nặng tâm năm cân, hơn hai đồng.
Nhà ai có nhiều tiền như vậy, chỉ mấy đồng để mua bánh quai chèo?
Thẩm Mỹ Vân thấy tất cả mọi người nhìn cô, ông chủ bán bánh quai chèo cũng không lên tiếng, cô nhướng mày: "Sao vậy?"
"Không bán?"
Nếu không bán, cô ấy sẽ đổi chỗ khác.
Ông chủ kia lập tức lắc đầu, cầm cân lên: "Bán bán bán!"
"Cân liên."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, ông chủ là một người nhanh nhẹn, đợi sau khi phục hồi tỉnh thần, nhặt mấy cây bánh quai chèo Thẩm Mỹ Vân chọn trước đó.
Cân chung luôn.
"Tổng cộng bốn cân hai, có muốn thêm một cây nữa cho đủ năm cân không?"
Thật ra ông chủ bán bánh quai chèo này cũng đang thăm dò, dù sao ông ta cũng có thể nhìn ra đối phương không thích bánh quai chèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận