[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1951: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không

Chương 1951: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên KhôngChương 1951: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Hai Xuyên Không
Thẩm Mỹ Vân ở đầu dây bên kia lặng lẽ chờ đợi.
Một lúc sau, điện thoại lại đổ chuông lần nữa, nhưng vừa đổ chuông một tiếng. Thẩm Mỹ Vân đã nhấc máy: "Mẹ hả?"
Quả nhiên giọng của Trần Thu Hà vang lên từ bên kia: "Mỹ Vân."
Giọng điệu xúc động.
"Mẹ và ba của con đã sửa lại án xử sai rồi."
Giọng nói run run.
Lời này vừa nói ra, Thẩm Mỹ Vân ở đầu bên kia cũng không tránh khỏi ngớ người ra một lúc, cô nắm chặt ống nghe: "Thật sao ạ?"
"Thông báo được đưa ra rồi sao?"
"Đúng vậy."
Trần Thu Hà nói giống như kiểu đổ đậu: "Quy trình đã hoàn tất hết rồi, mẹ và ba của con dự định đưa cậu của con cùng về Bắc Kinh."
Thẩm Mỹ Vân rất ngạc nhiên khi nghe tin Trần Hà Đường cũng rời đi cùng: "Như vậy cũng tốt, tránh việc mẹ và ba con còn lo lắng cho việc cậu của con sống một mình trên núi không có ai chăm sóc."
Nhưng nhà họ Trần không chịu buông tay, điều này cũng dẫn đến cuộc sống của hai anh em họ hoàn toàn không giống nhau.
Mục đích ra đi lần này là để đưa Trần Hà Đường đi cùng. Theo Trần Thu Hà, lẽ ra Trần Hà Đường phải cùng mẹ đi Bắc Kinh từ bốn mươi năm trước.
Sau khi người già lớn tuổi rồi, bên cạnh không có ai thì không được, ít nhiều gì cũng phải có người ở bên cạnh chăm sóc, như vậy sẽ an toàn hơn chút.
"Đúng vậy."
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy được, mẹ đợi con về một chuyến, đưa mẹ, ba và cả cậu về."
Thẩm Mỹ Vân vân vê xoắn xoán sợi dây điện thoại, đùa câu được câu mất: "Mẹ và ba đã quyết định khi nào sẽ rời đi chưa?"
"Dự định trong hai ngày tới sẽ thu dọn đồ đạc xong rồi mua thẳng vé luôn."
Trần Thu Hà thở dài trong lòng: "Mẹ cũng không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.
Cô làm việc, trước giờ không thích một mình làm hết công việc, mà thích giao việc cho mọi người, như thế lỡ như lúc nào đó cho chuyện gì xảy ra, còn có người có thể giúp đỡ cô một tay.
Bà sợ làm chậm trễ công việc của con gái.
Thẩm Mỹ Vân: "Không sao đâu, công việc của con ở đây đã đi vào quỹ đạo rồi, người dưới quyền cũng đã được đào tạo, con vắng mặt vài ngày cũng không sao."
Trần Thu Hà: "Không cần đâu, mẹ và ba của con có thể giải quyết được."
Trần Thu Hà còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Thẩm Mỹ Vân cắt ngang, qua ống nghe, cô nhẹ nhàng nói: "Mẹ, lần trước đến, con chưa chăm sóc được cho mẹ và ba, lúc về nhà, để còn đi cùng nhé."
Trần Thu Hà nghe xong lời con gái nói, bỗng dưng tắt tiếng, cầm ống nghe hồi lâu không nói được nên lời, thì ra ở một nơi bà không thể nhìn thấy, những cây non đã từng cần bà chăm sóc giờ đã mọc thành những cây đại thụ cao ngút trời, đủ để che gió và mưa cho họ.
Và tất cả những điều này, phải cần có một người chăm sóc hoặc người hướng dẫn.
Họ đã quen sống ở một nơi, chặng đường dài sẽ khiến những người lớn tuổi bọn thêm đôi phần không biết làm sao.
Cô hy vọng ba mẹ cô sẽ không đến nỗi bất an khi ở trên tàu, cũng không đến nỗi không tìm thấy toa ăn khi ăn cơm.
Thậm chí cô không cần phải làm gì cả, cô chỉ cần ở bên cạnh nhắc đến hai câu thôi, thì đối với Trần Thu Hà và Thẩm Hoài Sơn nơi này đã khác rồi. Trên một chuyến tàu dài đằng đẫng, có thêm một người đương nhiên cũng khác biệt lắm.
Lần này, Trần Thu Hà không từ chối.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân quyết định chuyện phải đi đến thành phố Mạc Hà đón ba mẹ, cô nhanh chóng xin nghỉ phép ở trang trại chăn nuôi, bàn giao toàn bộ công việc trong một tuần và sau khi chắc chắn không có vấn đề gì.
Thì chuẩn bị rời đi.
Quý Trường Tranh cũng muốn đi cùng Thẩm Mỹ Vân, nhưng ở nhà còn có Miên Miên, hiện nay cô bé còn đang học thêm ở trường nên đương nhiên không thể đi được.
Thấy Quý Trường Tranh rất muốn đi theo mình, Thẩm Mỹ Vân nắm tay anh nói: "Trong nhà cũng cần có người ở nhà mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận