[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1764: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 3

Chương 1764: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 3Chương 1764: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 3
"Chỉ còn lại năm túi, một trăm cân." Đường trắng hầu như đều bị bọn họ lấy ra rải rác.
"Vậy lấy ra ba túi đi." Hai túi để lại phòng trường hợp khẩn cấp.
Miên Miên gật đầu rồi khẽ vung tay nhỏ lên. Trong phòng ngủ lại có thêm một ít đồ.
"Lá trà."
"Dạ"
"Kẹo trái cây."
"Dạ"
"Bột mì, gạo trắng, còn cả đậu xanh, đậu đỏ, đậu đen."
Miên Miên dạ một tiếng. Thẩm Mỹ Vân đưa Miên Miên ra ngoài xong còn cố ý quay đầu lại nhớ rõ số nhà của bọn họ.
Thẩm Mỹ Vân nhìn căn nhà, khẽ gật đầu: "Tạm thời như vậy đi."
"Đi thông báo cho chú Lục Tử của con."
"Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Sau khi cô đưa Miên Miên rời khỏi đây còn cố ý khóa căn phòng ngủ lại.
Cô muốn liên hệ với Kim Lục Tử. Cũng may từ công xã Thắng Lợi tới thành phố Mạc Hà cũng không quá xa.
"Đều lấy ra -"
Này -
Tìm một chiếc điện thoại công cộng gọi điện tới công xã Thắng Lợi.
"Lệ Hoa, giúp tôi tìm Diêu Chí Anh."
Lúc này mới đưa Miên Miên đi vòng vòng. Cô cũng không đi tới hợp tác xã cung ứng gần đó mà lựa chọn đi tới tiệm bách hóa dưới lầu.
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi đợi ở đây, cô đi kêu cô ấy tới rồi gọi điện lại cho tôi."
Cô ấy biết Diêu Chí Anh đang kinh doanh một cửa hàng nhỏ ở gần đó. Diêu Chí Anh sống cùng cô ấy dưới một mái hiên, cô ấy còn thường xuyên nhìn thấy Diêu Chí Anh ở công xã gần đó, dĩ nhiên đối phương có làm gì cũng không tránh khỏi mắt cô ấy.
Kiều Lệ Hoa thậm chí còn từng bảo vệ Diêu Chí Anh một lần,
Kiều Lệ Hoa có chút khó hiểu, nhưng trước giờ cô không bao giờ cự tuyệt yêu cầu của Thẩm Mỹ Vân: "Vậy cô chờ tôi chút, tôi đi tìm cô ấy."
Sau khi cúp điện thoại, Kiều Lệ Hoa lập tức đi ra ngoài tìm Diêu Chí Anh. Cũng thật trùng hợp, sau khi Diêu Chí Anh đụng mặt Kim Lục Tử, biết được chuyến hành trình tới Cáp Nhĩ Tân của đối phương thuận lợi đang định trở về đại đội.
Diêu Chí Anh có chút khó hiểu.
Cô ấy cũng không ngờ lại trùng hợp tới vậy, vừa ra đã gặp phải Diêu Chí Anh.
Diêu Chí Anh đang cúi đầu đi đường thì Kiều Lệ Hoa ngăn cô ấy lại: "Chí Anh."
Thường ngày cô ấy đều nhân dịp giữa trưa và buổi tối để nghỉ ngơi, nhưng không thể mãi tiếp tục vậy được, dù sao cũng không an toàn.
"Chị Lệ Họa."
Dù sao thì đại đội mới là căn cứ địa của cô ấy. Hơn nữa cô ấy đang làm việc ở đại đội Tiến Lên, không thể rời đi quá lâu.
"Mỹ Vân gọi điện tới công xã, kêu muốn tìm em. Em mau đi gọi lại cho cô ấy đi."
Diêu Chí Anh vừa nghe vậy lập tức rời đi: 'Em đi ngay."
Mười phút sau.
Điện thoại được thông lần nữa.
"Chị Mỹ Vân?"
Thẩm Mỹ Vân nói thẳng: "Ở ngõ nhỏ phố Thiên Tân thành phố Mạc Hà có một nhà trệt nhỏ ở ngã tư đường, nhớ kĩ vị trí này." "Nói với Kim Lục Tử, kêu cậu ta tới đây lấy đồ."
Cô không nói thẳng mà chỉ dùng những từ ngữ cực kì mờ mịt.
Nhưng Diêu Chí Anh lại nghe hiểu. Cô ấy lập tức nói: "Bây giờ em đi nói với anh ấy."
"Anh Lục về rồi?"
"Vừa mới về."
Thẩm Mỹ Vân không ngờ tốc độ của Kim Lục Tử lại nhanh như thế. Dù sao thì buổi sáng bọn họ còn mới gặp nhau trên xe lửa, buổi chiều đối phương đã tới đại đội rồi.
"Nhớ kĩ địa chỉ chưa?"
Diêu Chí Anh: "Nhớ kĩ rồi."
"Có cần nói thời gian nào không?"
Cô ấy thấp giọng hỏi một câu.
Thẩm Mỹ Vân: "Mau đi." Cô ấy và Miên Miên không thể ở lại thành phố Mạc Hà quá lâu, dù sao thì Miên Miên cũng còn phải đi học.
Chỉ một câu, Diêu Chí Anh đã hiểu, lập tức cúp điện thoại.
Kiều Lệ Hoa muốn nói lại thôi.
Diêu Chí Anh: "Chị Lệ Hoa, có một số việc bây giờ không tiện nói với chị, sau này có dịp em nhất định sẽ nói."
Có lời này, Kiều Lệ Hoa cũng an tâm rồi.
"Vậy được, chị cũng không hỏi nữa."
Diêu Chí Anh vốn định trở về lại lộn lại khu nhà. Kim Lục Tử bôn ba nhiều ngày bên ngoài, khi trở vê vô cùng nóng nực, trực tiếp tắm rửa, đánh răng ở trong sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận