[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1727: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 8

Chương 1727: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 8Chương 1727: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 8
Dứt lời, cô tìm Tống Ngọc Thư tiếp tục tính sổ sách. Bây giờ, tiểu Hầu đảm nhận việc ghi sổ, Lý Đại Hà phục trách việc đỡ đẻ.
Hoàng Vận Đạt chịu trách nhiệm cho heo ăn và dọn dẹp, cộng thêm có nhóm học việc mới, Thẩm Mỹ Vân có thời gian ngồi tính toán sổ sách.
Tống Ngọc Thư đang điều chỉnh bàn tính, tay cô ấy rất nhanh, ngón tay như múa vô cùng đẹp.
"Đến rồi à, đã sắp xếp hẳn hoi chưa?" Cô biết có nhóm người tới học việc tại trang trại chăn nuôi. Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Để em kiểm tra số."
Tống Ngọc Thư đưa cho cô.
"Họ có nói học việc bao lâu không?"
Thẩm Mỹ Vân nhìn sổ không buồn ngẩng đầu lên: "Để xem đã, xem bọn họ học được đến đâu."
"Cô cam tâm nhường lại giang sơn mà mình đã gầy dựng sao?"
"Nói em nghe thử xem, nếu chi nhánh bên cạnh muốn được như chúng ta thì phải mất bao lâu?"
Thẩm Mỹ Vân nghĩ ngợi: "Chị dâu, nhà máy của chúng ta phát triển đến mức này mất bao lâu?"
Năm nay là năm 1974.
Năm nay vừa tròn là năm thứ tư, xem lại sổ sách cũ của những năm trước, cô phát hiện ghi chép về trang trại chăn nuôi là vào tháng 4 năm 1970.
Tống Ngọc Thư lật sổ xem lại: "Bốn năm."
"Đúng thế, tròn bốn năm." Thẩm Mỹ Vân thở dài "Chúng ta phải mất bốn năm mới đến được trình độ này."
Để Lương Chiến Bẩm và những người khác học, sau rồi để chiếm không gian sinh sống của doanh trại Mạc Hà họ.
Đến những năm 1980. cải cách mở cửa lan rộng khắp nơi.
Thẩm Mỹ Vân hừ một tiếng: "Cho là ba năm đi, thì cũng phải đến 1977."
Năm 1977. sự kiểm soát đối với kinh tế đã dần được nới lỏng. Đến 1978. 1979. một số nơi được mở cửa kinh doanh, quân đội dù thấy cũng phải bỏ qua.
Tống Ngọc Thư suy nghĩ một chút: "Nếu chúng ta giúp đỡ, nhanh thì hai năm, chậm thì ba năm."
Thẩm Mỹ Vân không dám nghĩ tới việc thị trường phục hồi sẽ biến động nhường nào.
Thẩm Mỹ Vân không dám nghĩ tới.
Những người dân vốn bị đàn áp sẽ mua bán kiểu gì, khi mua thịt heo, thịt gà hay trứng không cần mua phiếu nữa.
Khi đó nền kinh tế quốc gia tất sẽ được nới lỏng, tình hình buôn bán trên thị trường sẽ lớn đến mức nào?
Đến lúc đó tất sẽ có sự kiện trả đũa tiêu dùng diễn ra trên toàn quốc, Thẩm Mỹ Vân muốn nắm lấy cơ hội này.
Cô ấy bối rối: "Bảy... bảy năm nữa sẽ thế nào?"
Dĩ nhiên phải nhìn về phía trước, Thẩm Mỹ Vân đến từ tương lai, cô biết thời đại sẽ phát triển đến mức nào.
Dù không ăn đến mười phần, nhưng nếu hai nhà máy gộp lại được năm, sáu phần, họ cũng sẽ kiếm được rất nhiều tiền.
Nhưng nếu thêm trang trại chăn nuôi bên cạnh thì sao?
Nhưng Tống Ngọc Thư không biết.
Tất nhiên, chỉ doanh trại Mạc Hà của họ thì không thể chiếm lĩnh được thị phần toàn quốc.
Thẩm Mỹ Vân cười ha ha: "Không biết." Cô vui vẻ nói "Nhưng em nghĩ, sau này lương sẽ tăng, cuộc sống sẽ tốt hơn, thị trường thịt heo cũng càng lúc càng lớn."
Bọn họ nhất định phải chiếm thị phần chợ này.
"Chị thấy cô còn hiểu về kinh tế thị trường hơn chị đấy." Tống Ngọc Thư không nhịn được cất lời.
Thẩm Mỹ Vân: "Chuẩn bị trước thôi."
"Hơn nữa cũng không phải lo trang trại bên cạnh phát triển hơn mình, chúng ta có 35% cổ phần, họ kiếm được tiền thì chúng ta cũng kiếm được."
Đúng là như vậy.
Tống Ngọc Thư không quan tâm vấn đề này nữa.
Lương Chiến Bẩm và những người khác đã học việc được ba tháng rồi, trên cơ bản thì cũng đã học được phần lớn quy trình.
Cũng thử qua những vấn đề mà sẽ gặp phải.
Lương Chiến Bẩm cảm thấy không còn vấn đề gì nữa, nên đến gặp Thẩm Mỹ Vân: "Giám đốc Thẩm, chúng tôi cũng đã học được kha khá rồi, có thể trở về xây nhà máy."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Nhóm heo gà thỏ đầu tiên đã tính xem lấy bao nhiêu chưa?”
Bọn họ định mua bao nhiêu cô cũng không đoán được.
Lương Chiến Bẩm hơi do dự: "Tôi hỏi kế toán bên tôi rồi, tiền không nhiều lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận