[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1238: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 5

Chương 1238: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 5Chương 1238: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 5
Ông ấy là bác sĩ, mọi người ở đây đều biết.
Ngoan ngoãn nghe lời.
Nhìn sang quả táo, Thẩm Hoài Sơn kinh ngạc: "Đây là Yên Đài Phú Sĩ phải không?"
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ: "Ba, ba biết à?"
Lúc ấy trữ hàng, cô chuyên mua Yên Đài Phú Sĩ, táo vừa đỏ vừa lớn.
Thẩm Hoài Sơn đi rửa một quả, cầm dao cắt thành mấy miếng, đặt vào đĩa rồi bưng lên.
Lúc này mới nói: "Trước đây ba có một bệnh nhân sống ở Yên Đài, đến Bắc Kinh khám bệnh. Sau khi khỏi bệnh, năm nào rảnh rỗi đến Bắc Kinh, hắn đều gửi cho ba một thùng táo."
Thẩm Mỹ Vân bất ngờ.
Không nhắc tới nữa.
Khoảng thời gian nhà họ gặp khó khăn, Thẩm Hoài Sơn có vẻ rất để ý chuyện trng quá khứ, quá khứ huy hoàng ông ấy giờ thành liên lụy.
Thẩm Hoài Sơn ngẩng đầu nhìn lại, ông ấy cắn một miếng táo, vừa giòn vừa ngọt, chỉ là hơi ê răng, ông híp mắt: "Sao vậy?"
Thấy Thẩm Mỹ Vân không nói lời nào.
Liên lụy vợ con phải cùng sống những ngày cực khổ với ông ấy.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Con tưởng ba..."
Hình như lâu lắm rồi cô chưa nghe Thẩm Hoài Sơn nhắc gì về chuyện quá khứ.
"Ba khám bệnh cho người Bắc Kinh là khám, khám bệnh cho những người trong đại đội Tiền Tiến cũng là khám, chỉ cần ba chữa khỏi bệnh cho họ, để họ thoát khỏi nỗi đau của bệnh tật là được."
"Ba từng cho rằng đó quá khứ là huy hoàng, nhưng cũng là sỉ nhục." "Nhưng từ khi tới đại đội Tiền Tiến, ba đã thông suốt rất nhiều chuyện, thật ra làm một vị bác sĩ, không cần biết ở đâu, chỉ cần có bệnh nhân là đủ."
Thẩm Hoài Sơn lắc đầu, đưa đĩa cho Thẩm Mỹ Vân, Thẩm Mỹ Vân nhận lấy rồi mới nghe được ông ấy chậm rãi nói.
Thẩm Mỹ Vân thấy ba như vậy, cô thật sự vui thay cho ông ấy.
"Ở đây, ba chữa khỏi một bệnh nhân thì sẽ nhận được sự cảm ơn của bệnh nhân đó." Ông ấy khựng lại một chút, ngẩng đầu nhìn vỏ khoai lang còn chưa bóc hết trong tay Thẩm Mỹ Vân: "Như khoai lang trong tay con là do bệnh nhân tặng đó."
"Xách tặng cho ba nguyên một giỏ đầy, vừa mềm vừa ngọt vừa bùi."
Nụ cười của ông ấy có phần thoải mái: "Thật ra ở đại đội Tiền Tiến cũng tốt, nơi này không lục đục, cũng không có tranh chấp giữa đồng nghiệp, càng không cần chu toàn với lãnh đạo."
Cô không nhịn được tiến lên ôm Thẩm Hoài Sơn: "Ba, ba nghĩ được như vậy thì tốt quá, thật sự quá tốt."
Sau lưng ông ấy còn vợ, con gái và cháu gái, ông ấy đương nhiên phải vững vàng.
Tâm hồn ba ngược lại càng trở nên rộng thoáng, chẳng phải là chuyện tốt sao?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, lùi một bước trời cao biển rộng.
Sợ ông ấy đè nén trong lòng.
Được con gái ôm, Thẩm Hoài Sơn hơi không quen, sau đó cười vang: "Mỹ Vân, con yên tâm, ba con không yếu ớt như vậy."
Cô luôn sợ ba từ Bắc Kinh xuống đại đội, từ thành phố lớn xuống khe núi, sợ ông không chấp nhận được sự chênh lệch này.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Dạ."
Trần Thu Hà thấy vậy thì vui lắm, bà ấy đứng dậy cầm ấm nước sắt và bưng một chồng bát tới.
Xếp thành một hàng, vừa đủ năm cái bát. Rồi mở lọ sữa mạch nha ra, mỗi bát múc ba muỗng.
Tưới nước nóng lên, ngũ cốc nhanh chóng nở ra, còn sữa bột thì được hòa tan.
Không gian tràn ngập hương vị ngọt ngào.
"Sữa mạch nha Mỹ Vân mua uống ngon thật."
Trần Thu Hà đưa cho Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên trước: "Uống một ngụm cho ấm người."
Thẩm Mỹ Vân uống một ngụm, sữa mạch nha thơm tho ngọt ngào khiến tâm trạng cũng tốt hơn trông thấy.
Cô cười cười, đầy vẻ đắc ý: "Con có con đường đặc biệt."
Miên Miên bên cạnh che miệng cười, mẹ cô làm gì có con đường nào đặc biệt, chẳng qua là đổ sữa bột vào sữa mạch nha thôi.
Sau đó cô bé còn giúp lắc mạnh.
Đó là con đường đặc biệt.
Rất giản dị.
Thấy Miên Miên che miệng cười, Thẩm Mỹ Vân trừng mắt, quyết đoán chuyển đề tài: "Mẹ, trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ đồ tết chưa?"
Trần Thu Hà lắc đầu: "Thịt thà đủ cả rồi, nhưng còn chưa mua hạt dưa, đậu phộng, kẹo."
Không rảnh đi mua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận