[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 920: Ngày Thứ Một Trăm Xuyên Không 1

Chương 920: Ngày Thứ Một Trăm Xuyên Không 1Chương 920: Ngày Thứ Một Trăm Xuyên Không 1
Kiều lệ Hoa cũng không phải đứa con được cả nhà cưng chiều, nếu không thì cô ấy cũng sẽ không phải về quê thế này.
Cô ấy nhìn sang Thẩm Mỹ Vân một cái.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Cô đi xem thử chẳng phải sẽ biết liền sao?"
Kiều Lệ Hoa: "Có lẽ ba mẹ gửi thư cho tôi."
Dù gì cô ấy cũng về quê được ba năm rồi.
Lúc nhận thư xong, người đưa thư còn nói thêm một câu: "Còn đồ nữa."
"Thứ gì vậy?”
Người đưa thư lắc đầu, lấy một cái bọc nhỏ trong túi ra rồi đưa cho cô ấy: "Tự cô mở ra sẽ biết."
Người đưa thư có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng cũng ngưng tò mò lại.
Điều này khiến Kiều Lệ Hoa thấy rất bất ngờ.
Nghe Thẩm Mỹ Vân nhắc xong, lúc này Kiều Lệ Hoa mới tỉnh hồn, nhất thời cất bọc vào: “Cô nói đúng.'
Mở đồ ở ngoài hình như không tốt cho lắm.
Thấy cô ấy định mở ra, Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở cô ấy: "Quay lại điểm thanh niên rồi mở sau."
"Đi thôi, vê rồi mở ra xem sau."
Bọc nhỏ đó không quá to, chỉ to hơn nắm bàn tay một chút nhưng đồ bên trong lại phình cộm ra.
Lúc thấy Thẩm Mỹ Vân đến, mọi người có chút bất ngờ.
Đến khi Thẩm Mỹ Vân đến điểm thanh niên cùng Kiều Lệ Hoa xong, điểm thanh niên cũng bắt đầu làm việc lại, lúc này tất cả mọi người đang nghỉ trưa cũng lục tục đứng lên. "Thanh niên tri thức Thẩm, cô quay lại rồi sao?"
Còn một nhà cần đưa thư nữa.
Thẩm Mỹ Vân nhíu mày, cười trêu ghẹo: "Thanh niên tri thức Diêu muốn kết hôn rồi sao?"
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Đúng thế."
Diêu Chí Anh chạy tới, thân mật hỏi Thẩm Mỹ Vân: "Thanh niên tri thức Thẩm, cảm giác kết hôn ra sao vậy?"
Dù gì ban đầu Thẩm Mỹ Vân cũng coi như từ điểm thanh niên bọn họ mà ra mà.
Không thể không nói, người thông minh quả thật là là người thông minh, chỉ cần đối phương mở đầu một câu thôi là cô đã nghe ra ý chính rồi.
ebookshop.vn
“Tôi nói đâu sai đâu."
Tào Chí Phương nói vậy, mọi người cũng không nhịn được nhìn lại.
"Cô nói xem như vậy có khác gì đang nói đùa không? Tên họ Triệu kia ngoài việc cao ra, dáng dấp có chút đẹp trai, sức lực mạnh thì còn có chỗ nào tốt nữa đâu?"
Cái gật đầu này khiến Tào Chí Phương bên cạnh phàn nàn: "Thanh niên tri thức Thẩm, cô mau khuyên nhủ thanh niên tri thức Diêu đi, cô ấy muốn kết hôn với cái cậu nghèo khổ nhất nhà họ Triệu ấy."
"Sao vậy?"
Diêu Chí Anh cũng không nghĩ tới Thẩm Mỹ Vân lại nhạy bén như vậy, lúc này cô ấy cong môi, có chút ngượng ngùng cười gật đầu.
Tào Chí Phương tức giận không thôi: "Chí Anh nói gì đi nữa cũng là người thủ đô mà, nếu cô ấy gả tới đây thì chắc cả đời cũng không về được."
Nghe vậy, sắc mặt của Diêu Chí Anh cũng trắng bệch đi.
"Tôi..."
Vẻ vui sướng cùng xấu hổ trên mặt gần như biến mất hết. "Chị Chí Phương."
Tào Chí Phương: "Em đừng kêu chị, em không nghe lời mà kêu chị làm gì?”
"Nhà họ Triệu có điều kiện gì chứ, chẳng lẽ em không biết sao? Em gả qua đó thì được cái gì? Người mẹ mù của Triệu Dã? Hay là căn nhà bị dột của nhà họ Triệu?"
Bọn họ là những thanh niên tri thức, về que được mấy năm nhưng vẫn chưa thích nghi hoàn toàn.
Trong lòng bọn họ vẫn còn chút sự kiêu ngạo, bọn họ khác với người địa phương ở đây.
Bọn họ ra đời ở thành phố lớn, có ăn học, điều kiện ưu việt, coi như xuống đây xây dựng thông quê chứ chưa từng nghĩ tới việc ở đây mãi mãi.
Cho nên Tào Chí Phương thật sự không nghĩ ra được tại sao Diêu Chí Anh lại muốn như thế.
Cô ấy còn nghĩ đến việc gả tới nơi này nữa chứ?
Diêu Chí Anh bị mắng, cô ấy cúi đầu đỏ mắt không nói lời nào.
Diêu Chí Quân vẫn luôn im lặng lên tiếng nói: "Chị ấy làm vậy là vì em."
"Lúc em rơi xuống giếng nước, anh Triệu Dã đã nhảy xuống cứu em."
Về quê làm lụng thật sự quá mệt mỏi, cô ấy còn có gánh nặng là cậu bé đây nữa, cậu bé biết chị mình không kiên trì nổi.
"Cứu cậu thì cậu báo đáp anh ta mới phải, sao lại muốn lấy thân chị cậu báo đáp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận