[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 960: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Sáu Xuyên Không 2

Chương 960: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Sáu Xuyên Không 2Chương 960: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Sáu Xuyên Không 2
Giày không thể đi nữa, vì khi đi vào chân người căn bản không mang nổi.
Quý Trường Tranh dứt khoát cởi giày trước, treo ở trên cây bên cạnh làm ký hiệu, dự định lúc trở về, cùng nhau mang trở lại trong hang động.
Bọn họ một đường từ trên núi chạy tới chân núi, thậm chí, còn nhặt được ba con thỏ đang lao ra ngoài động, bị bùn dính đầy người, căn bản chạy không nổi vì rơi vào trong vũng bùn kia.
Chúng vẫn còn sống, chỉ là đang hấp hối.
Quý Trường Tranh lần lượt nhặt từng con một, một đường nhặt được ba con thỏ, hai con gà rừng, còn có một con sóc bị đè gãy chân.
Con sóc đã được thả.
Nhưng gà rừng và thỏ bị thu lại, một đường đi xuống, càng xuống dưới càng tiêu điều.
Bọn họ đứng ở giữa sườn núi nhìn xuống, nước lụt nhấn chìm hơn phân nửa địa phương, nhà của đội sản xuất, bị nước lũ cuốn đi, giống như là một cái thuyền, cùng với nên móng trôi dạt trên mặt nước.
Quý Trường Tranh nói với người bên cạnh: "Tôi đi xuống một chuyến."
"Căn nhà... Đó là nhà của bà hai tôi mà."
"Nhìn thấy nước lũ cuồn cuộn kia không? Bây giờ anh đi xuống chỉ có một kết cục, đó chính là anh bị cuốn đi như nhà cửa."
Anh ta muốn lao xuống, nhưng lại bị Quý Trường Tranh túm lại: "Anh bình tĩnh một chút."
Nước mắt Trần Tam lập tức rơi xuống, đó là nhà, đó là nhà của bọn họ.
Anh vừa nói xong, Trần Tam lập tức không lên tiếng, chỉ là nước mắt lại giống như là vỡ đê, mãnh liệt chảy xuống. Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều trâm mặc theo.
Anh luôn cảm thấy căn nhà không bị cuốn đi toàn bộ, bởi vì cũng chỉ thấy được hai ba căn đang nổi lầnh phềnh.
Tiểu Hầu lôi kéo Quý Trường Tranh, không cho anh đi xuống.
"Tôi sẽ cẩn thận, đi xem rồi về."
"Đội trưởng, không được đâu, anh xem nhỡ nước lũ từ đâu lại cuốn ra, nếu anh cũng bị cuốn đi thì phải làm sao bây giờ?"
"Anh không cho tôi đi, tôi sẽ không cho anh đi." Tiểu Hầu kiên định nói: "Trước khi ra cửa chị dâu bảo tôi trông anh. Cô ấy nói, anh không chỉ là người của lực lượng cứu viện, anh cũng là chồng cô ấy, là cha, là con của ba mẹ."
Tiểu Hầu mắt thấy khuyên không được, lập tức giao Trần Tam cho người bên cạnh: "Tôi cùng anh đi xuống."
Quý Trường Tranh muốn từ chối.
Anh phải xuống xem mới yên tâm.
Lời này vừa nói, Quý Trường Tranh chợt trầm mặc: "Vậy cậu đi theo tôi, cẩn thận một chút."
Tiểu Hầu thở phào nhẹ nhõm: "Nửa căn trên vẫn còn."
Con đường bình thường đi mất mười phút, bọn họ cẩn thận đi hơn nửa giờ.
Hai người một đường từ giữa sườn núi đi xuống, cẩn thận giãm lên mỗi một khối bùn, một khi phát hiện có gì đó không đúng, rất thức thời lập tức thu chân lại.
Tiểu Hầu nhếch miệng cười cười: "Tôi biết rồi."
Sau khi đến chân núi.
Lúc này anh lại không từ chối nữa.
Thứ nước lũ cuốn đi chính là cửa cửa lớn của đội sản xuất, vị trí đó, trước hết không có điểm của thanh niên tri thức.
Tiếp theo là ngôi nhà bên trong. Quý Trường Tranh đếm, đại khái có sáu bảy hộ gia đình đã không còn.
Mà vị trí ở của bí thư chi bộ, thuộc về vị trí dựa vào sườn núi, điều này cũng dẫn đến, phòng ở không bị cuốn đi, nhưng bên ngoài sân đã bị ngập không ít.
Về phần bên trong là tình huống gì, bên ngoài cũng thấy không rõ lắm.
Quý Trường Tranh: "Anh ở đây chờ tôi xuống, tôi đi vào bên trong."
"Không thể đi nữa rồi." Tiểu Hầu khuyên: "Đội trưởng anh xem trận lũ kia, vẫn còn từng mảng từng mảng chảy ra ngoài, nói không chừng lúc này đã xông ra tới rồi."
"Tôi không vào bên trong, ở bên ngoài nhìn một chút, xem tình huống cụ thể bị ngập mhw thế nào. Như vậy sau khi chúng tôi trở về sẽ bàn giao với xã viên. Nếu không khi nào các xã viên có thể đi ra, bọn họ cũng không thể một hỏi ba không biết."
Chuyện này...
Tiểu Hầu: "Vậy anh cẩn thận một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận