[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 827: Ngày Thứ Tám Mươi Chín Xuyên Không 6

Chương 827: Ngày Thứ Tám Mươi Chín Xuyên Không 6Chương 827: Ngày Thứ Tám Mươi Chín Xuyên Không 6
Ánh mắt của Thẩm Mỹ Vân phát sáng, hạt thông đấy.
Vào thời đại thiếu thốn này, ăn một viên kẹo đã rất đắt, mấy món ăn vặt như quả thông thì càng trở nên xa xỉ hơn.
Phải biết đây là một khu rừng thôn lớn, như vậy có thể lấy được bao nhiêu hạt thông?
Chỉ là không dám nghĩ không dám nghĩ, chỉ cần chờ cô hai tháng nữa! Cô nhất định sẽ đến hái.
Vừa nghĩ tới chuyện này, Thẩm Mỹ Vân liền không nhịn mà đứng dậy, ngay cả ánh mắt nhìn con sóc cũng có chút nhu nhòa hơn: "Đập tao đi, đập tao thêm mấy quả thông nữa đi."
Con sóc: "222?"
Bệnh thần kinh?
Thôi bỏ đi, không để ý đến cô, đến giờ cơm rồi.
Quả nhiên là rỗng.
Thẩm Mỹ Vân cũng không thất vọng, cô chỉ từ từ đi quanh đám cây thông, cầm lấy một cái que dài, chọc chỗ này chỗ kia, đập chỗ này chỗ kia.
Là cây rỗng sao?
Một gậy xuống, đánh bật một cái cây rỗng.
Hai mươi phút sau.
Thẩm Mỹ Vân không chắc chắn, cô thu cây gậy, ngón trỏ cùng ngón giữa hơi cuộn tròn, gõ gõ vào vị trí thân cây.
Con sóc nhỏ béo nhảy qua các cành cây, một lần hai lần ba lần, rất nhanh liền biến mất ở bên trong rừng rậm.
Cây này sắp chết sao? Tại sao một cái cây lớn như thế lại bị rỗng?
Cô vô ý thức nhìn lên trên, quả nhiên cái cây lớn này đã khô, nếu so với các cây thông khác thì trông nó rất già.
Điều này khiến Thẩm Mỹ Vân cảm thấy kì quái.
Thẩm Mỹ Vân: "2???"
Cô bóc một lớp vỏ ở bên ngoài, cạch rồi một tiếng.
Hạt thông bên trong nhất thời tràn ra, Thẩm Mỹ Vân lấy tay ngăn mà cũng không ngăn kịp, hạt thông văng đầy đất.
Thẩm Mỹ Vân không chắc chắn, sau khi gõ gõ, phát hiện cây này không những rỗng ruột mà còn như giấu cái gì ở bên trong?
Ngay khi cô còn đang ngơ khác.
Cô mới không trộm lương thực của đối phương.
Toét miệng, hiển nhiên là đang mắng người!
Thẩm Mỹ Vân che hạt thông, vô ý thức quay đầu liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy con sóc kia tức đến mức nhảy lên, ngay cả đôi mắt cũng trừng lớn vài phần.
Sao cô lại tới? Còn trộm lương thực của tôi!
Thẩm Mỹ Vân: "Tao không có, tao không có, đừng nói mò."
Phía sau truyền tới một loạt tiếng kêu tức tối: "Chi chỉ chỉ!"
Chỉ là, con sóc béo không chịu tin lời này, nó nhìn hạt thông rơi đầy đất, tâm đau muốn chết, mắng: "Chỉ chỉ chỉ!"
Cô là kẻ người xấu, theo dấu tôi, còn trộm đồ của nhà tôi!
Thẩm Mỹ Vân: "...'" Không hiểu.
Nhưng mà đại khái có thể đoán ra tại sao đối phương lại hung dữ như vậy.
Cô suy nghĩ một chút, nếu như mình ra ngoài đi dạo phố, sau đó nhà bị trộm, hẳn là tâm trạng không được tốt lắm. "Nếu không thì, tao mang về giúp mày?"
Con sóc béo: "Chỉ chi chỉ!”
"Cô sờ vào rồi, tôi không muốn!"
Thẩm Mỹ Vân: "Nào, nhặt vào."
Cô từ từ nhặt hết số hạt thông bên dưới vào trong thân cây.
Sau khi nhét xong, con mắt không nhịn được mà nhìn vào hạt thông, nhìn rất tốt, hạt nào cũng lớn, không cần nghĩ cũng biết bên trong hạt thông này như thế nào.
Hạt thông này còn chất lượng hơn số hạt thông mà cô mua về dự trữ.
Hay là, nếm thử một hạt?
Chỉ là, cô vừa ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy con sóc béo đang nhìn chằm chằm vào mình, được rồi được rồi, không thể trêu vào.
Cô nhanh chóng tăng tốc, cơ bản là đã trả lại hết số hạt thông rơi xuống đất.
Đến cuối cùng nhất, còn bịt vỏ cây lại, đáng tiếc, không bịt lại được.
Con sóc béo: "Chỉ chi chỉ!" — Cô vẫn là một người khá tốt.
Thẩm Mỹ Vân: "Không cần cảm ơn, nhưng mà mày giấu lương thực mùa đông như vậy cũng quá không cẩn thận rồi, ngay cả tao còn gặp phải, vậy thì tại sao mấy con khỉ khác không tìm ra được chứ?”
"Dù sao thì ai cũng có thể trộm được."
Con sóc béo nghiêng đầu nhìn, da lông bóng loáng chiếu sáng: "Chỉ chỉ chỉ!"
"Chỉ có cô trộm."
Còn chưa từng gặp ai đi trộm đồ nhà sóc.
Thẩm Mỹ Vân không hiểu, cô sửa sang lại hang ổ cho con sóc xong thì liền chuẩn bị rời khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận