[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 559: Ngày Thứ Năm Mươi Chín Xuyên Không 3

Chương 559: Ngày Thứ Năm Mươi Chín Xuyên Không 3Chương 559: Ngày Thứ Năm Mươi Chín Xuyên Không 3
Quý Trường Tranh nhìn vẻ mặt của cô, sao lại không hiểu.
Anh bất đắc dĩ nói: "Anh là chồng em, cũng là ba của Miên Miên."
Không phải đồ không bằng cầm thú.
"Được rồi, mau nghỉ ngơi, anh đi tắm một cái."
"Năm giờ sáng mai kèn bộ đội sẽ kêu lên, không ngủ thì sợ là không dậy nổi.
Thẩm Mỹ Vân nghe mà hốt hoảng: " Cái gì? 5 giờ?"
Năm giờ đã đánh thức người ta dậy?
Có cho ai sống không đây?
Tắm hai lần nước lạnh liên tiếp, Quý Trường Tranh cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Quý Trường Tranh xoa mặt cô: 'Không sau đâu, năm giờ em không cần dậy, anh dậy tham gia huấn luyện buổi sáng, chờ huấn luyện xong, anh xuống căn tin mua cơm, em và Miên Miên lúc đó dậy là được rồi."
Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh nghe, mặt mày sắc bén cũng mềm mại theo: "Ngủ ngon.
Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, cô nói với anh: "Quý Trường Tranh, anh ngủ ngon."
Sau khi đóng cửa lại, anh đi vào phòng tắm, trong bóng tối, anh vẫn đi như bình thường, không hề va vấp.
Hai đời trừ ba năm trung học, cô gần như chưa bao giờ dậy sớm như vậy.
Sao chuyện đó khó quá vậy.
Thế mà tìm không thấy vị trí.
Nghĩ tới đây, Quý Trường Tranh liền ảo não, trên đời này sao lại có người ngốc vậy chứ. Anh làm ướt tay, vô thức vỗ lên mặt:: "Quý Trường Tranh à Quý Trường Tranh, mày bị ngốc à?"
Cực kỳ mất mặt!
Đúng là vô cùng nhục nhã.
Nghĩ tới đây, mặt Quý Trường Tranh nóng rực, đã vậy loại chuyện này còn liên quan đến lòng tự trọng của đàn ông, anh không nói được, cũng không hỏi được.
Không tìm thấy vị tríII
Trong giấc mộng đêm đó, Quý Trường Tranh tìm, tìm, tìm, tìm hoài cũng không thấy!
Anh mò mẫm đầu giường, cầm đồng hồ đeo tay lên nhìn, bốn giờ năm mươi, còn mười phút nữa kèn sẽ vang lên.
Bấy giờ mới biết là nằm mơ.
Giọng nói đó như văng vắng bên tai, Quý Trường Tranh giật bắn mình ngồi dậy, xoa mồ hôi lạnh trên đầu.
Chết tiệt.
ebookshop.vn
Mỹ Vân không nhạo báng anh, là do anh nằm mơ.
Sau đó nghe tiếng Mỹ Vân chê cười anh, Quý Trường Tranh, anh bị bất lực hả.
Anh dứt khoát không ngủ nữa, đứng dậy mặc quần áo, chạy sang phòng bên cạnh nhìn.
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên đều ngủ ngon lành, anh vốn muốn tới hôn lên trán Mỹ Vân, nhưng nghĩ đến tiếng cười nhạo như chuông bạc trong mộng.
Quý Trường Tranh, anh bị bất lực.
Quý Trường Tranh nhất thời cảm thấy uể oải, không dám tiến lên nữa, lén khép cửa lại rồi là quần áo, tập hít đất ngoài sân nhỏ sau đó ăn mặc chỉnh tề tới địa điểm tập hợp. Anh đi sớm nên lúc tới nơi, xung quanh le que mấy người, thưa thớt lạc lõng.
Trùng hợp là chính trị viên Ôn cũng ở đây.
Chính trị viên Ôn nhìn thấy Quý Trường Tranh thì ngạc nhiên lắm, sau đó liếc nhìn xung quanh, ôm lấy bả vai Quý Trường Tranh, đứng sang một bên.
"Sao cậu đến sớm vậy?"
"Có đùa không đấy? Tối qua không phải đêm động phòng hoa chúc à?"
Người trong doanh trại họ còn đánh cuộc, hôm nay Quý Trường Tranh nhất định sẽ đến muộn hoặc là xin nghỉ.
Rất không may là chính trị viên Ôn cược Quý Trường Tranh hôm nay nghỉ.
Anh ấy còn cược vớ thối của một tuần.
Anh ấy còn trông cậy vào sự giúp đỡ của sở trưởng và Chu tham mưu, kết quả...
Quý Trường Tranh sao lại tới sớm như vậy!?
Thật khó tin.
Quý Trường Tranh lại không thể kể ra chiến tích nhục nhã tối qua của mình được, anh ho nhẹ một tiếng: "Tôi yêu bộ đội, bộ đội yêu tôi."
"Tôi dậy sớm tập thể dục buổi sáng, nó tượng trưng cho tình yêu quân đội của tôi."
"Nói tiếng người."
Chính trị viên Ôn bình tĩnh nói.
Quý Trường Tranh mím môi im lặng.
Lần này, chính trị viên Ôn cũng ý thức được có gì đó không ổn, anh ấy nới lỏng tay đang ôm đối phương ra, nhìn từ trên xuống dưới.
"Này, Quý Trường Tranh, cậu đừng nói là cậu bị bất lực nhé?"
Nếu không, tối qua là đêm tân hôn, sao sáng nay cậu lại đến tập thể dục sớm thế?
Đùa tôi hả?
Dậy được? Đi được? Còn có sức tham gia huấn luyện như trâu ở chỗ này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận