[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 903: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 9

Chương 903: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 9Chương 903: Ngày Thứ Chín Mươi Bảy Xuyên Không 9
"Cháu đã phớt lờ anh ấy."
Thẩm Mỹ Vân đi tới bên giường, ngồi ở bên cạnh, khẽ sờ đầu cậu ta: "Cô Thẩm tôn trọng quyết định của cháu."
Điều này khiến Lâm Vệ Sanh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Mỹ Vân: "Buổi sáng cô sẽ đi về, cô Triệu sẽ thay cô tới chăm sóc cháu, cháu có chuyện gì thì cứ nói với cô ấy, cũng có thể kêu cô ấy gọi điện thoại cho cô."
Lâm Vệ Sanh cũng biết, Thẩm Mỹ Vân đã chăm sóc cậu ta suốt ba ngày trong bệnh viện, cơ thể đã mệt mỏi không thôi.
Cậu ta lập tức gật đầu: "Cảm ơn cô Thẩm ạ."
"Cảm ơn cái gì chứ, chờ Miên Miên ngủ dậy, cô sẽ dẫn con bé tới đây gặp cháu."
Lâm Vệ Sanh gật đầu.
Miên Miên dạ một tiếng, nhanh chóng mặc quần áo, lấy hai quả trứng cửa ra cửa. Cô bé có hơi đói bụng, nhưng chỉ cần ăn hai quả trứng, uống chút canh là no rồi.
Đến chiều, nhờ người tìm một miếng gan lợn, làm món canh gan lợn hầm với nấm thông và chà là đỏ rồi cho vào lọ tráng men.
Miên Miên vẫn còn buồn ngủ, cô bé vô thức gật đầu: "Đi ạ."
Sau khi làm xong, cô hỏi Miên Miên: "Miên Miên, con có muốn đi không?"
Có một hũ tráng men lớn đựng đầy mì lạnh, trong thời tiết mùa hè này ăn mì lạnh là sảng khoái nhất.
"Được rồi, bây giờ đi mặc quần áo, đem trừng gà bà nội cho con thôi nữa nhé."
Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên về ngủ một giấc, cảm giác như được sống lại lần nữa.
Vừa bước vào, anh ta đã tách khỏi nhân viên giao đồ ăn rồi đi thẳng vào trạm y tế quân đội.
Anh cả Lâm gia đang đứng ở cổng, đang giải thích với mọi người, nói mình đưa đồ ăn đến cho căn tin.
Chỉ sợ anh ta dù sống hay chết đều muốn vào trong.
Bệnh viện.
Không ai nghĩ rằng một ngày anh cả Lâm gia lại có thể tiến vào trạm y tế quân đội được.
Anh ta đã chạy đến bệnh viện thành phố Mạc Hà một chuyến, sau đó lại quay đầu tới trạm y tế tìm người.
Khi đến trước cửa trạm y tế quân đội, anh cả Lâm gia ngước nhìn cửa liền rơi vào trạng thái xuất thần.
Anh ta nghe ngóng nhiều nơi, mới biết được Lâm Vệ Sanh đã được chuyển từ bệnh viện về trạm y tế.
Đây là nơi mà người ngoài khó có thể vào được.
Lâm Vệ Sanh đang nằm trên giường bệnh truyền nước, ngực bị cố định bằng bảng buộc, không thể cử động, chỉ có thể quay đầu lại khi nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
"Thằng ba."
Sống nội tâm hơn rất nhiều.
Anh ta đang nhìn vào bình nước trên đầu, sau vụ biến cố này, Lâm Vệ Sinh luôn hoạt bát bỗng chốc lặng im cả ngày.
Anh cả Lâm gia bước vào phòng bệnh, kêu lên.
Anh cả Lâm gia gạt đi vẻ phức tạp trong mắt, đi thẳng vào trong. Sau khi hỏi y tá, anh ta tìm tới phòng bệnh Lâm Vệ Sanh đang nằm.
Khi nhìn thấy anh cả Lâm gia, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ta không được tốt cho lắm.
Thậm chí còn không thèm nói lời chào.
Anh cả Lâm gia lại tự ý tiến vào: "Thằng ba, anh biết em giận, cha đánh em, anh và mẹ lại không tới ngăn cản." "Nhưng em cũng biết tính tình của cha rồi, ông ấy đánh người, không ai có thể ngăn cản."
Anh ta giơ cánh tay lên, để lộ vết sẹo cũ trên đó: "Năm đó cha đánh anh, cũng chẳng có ai ngăn cản cả."
Anh ta đang cố gắng thể hiện sự yếu đuối, còn chơi cả con bài tình cảm.
Tiếc là Lâm Vệ Sanh không còn thích cách làm này nữa.
Anh cả Lâm gia thấy chuyện không thành, sờ sờ mũi nói: "Anh tới đây để báo cho em biết, cha mẹ bị cảnh sát bắt đi rồi."
Vừa nói ra lời này, vẻ mặt Lâm Vệ Sanh cuối cùng cũng thay đổi, nhưng thay vì lo lắng, cậu ta lại nở một nụ cười.
"Thật sao? Quá tốt rồi."
Thấy vẻ mặt của cậu ta như thế, anh cả Lâm gia vô thức nhíu mày lại: "Thằng ba, sao em lại biến thành bộ dạng như này rồi? Cha mẹ bị bắt em vui lắm sao? Chẳng lẽ em đã quên, bọn họ là cha mẹ em sao."
Đúng là ra vẻ đạo mạo thật mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận