[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 991: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 8

Chương 991: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 8Chương 991: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 8
Thẩm Mỹ Vân gõ cửa chỉ trong chốc lát đã Kim Lục Tử đã mở cửa ngay, lúc thấy Thẩm Mỹ Vân, một hơi thở dài của anh ta cũng nuốt vào bụng.
Dù sao ba ngày không có ai liên lạc với anh ta, suýt chút nữa Kim Lục Tử còn tưởng mình đã bị người ta cho leo cây.
Cũng may Thẩm Mỹ Vân đã xuất hiện lần nữa.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu với Kim Lục Tử: "Đi thôi."
Sau khi nghe cô nói ra lời này Kim Lục Tử cũng đã hiểu mà đi theo sau Thẩm Mỹ Vân, mà anh ta vừa đi ra Sa Trúc cũng khoá cửa nhà lại sau đó đi theo.
Ba người một trước một sau cứ thế mà đi, ít nhất từ góc nhìn của người ngoài rất khó có thể đoán được bọn họ đang làm ăn với nhau, dù sao nhìn ba người xa cách như vậy.
Mỗi lần bán hàng Thẩm Mỹ Vân đều là người chọn địa điểm giao dịch, thế cho nên nơi giao dịch đó ở đâu thì Kim Lục Tử không biết
Nên chỉ có thể đi theo Thẩm Mỹ Vân lên núi sau khi đi lên sườn núi, một cúi đầu liên nhìn thấy đại đội ở dưới chân núi.
Sau khi xuống núi thì nhẹ nhàng hơn nhiều, chỉ đi một lúc là đến nơi mà Thẩm Mỹ Vân dùng mấy bụi cây che phủ.
Cũng dám chọn vị trí ở ngay đại đội như này.
Cô cũng đã đi làm đại đội ở một thời gian rồi, thế nên mới biết một nơi như thế này
Thẩm Mỹ Vân cười: "Có một câu gọi là, dưới đèn thì tối."
Nói thật, cho dù anh ta là người buôn bán bao nhiêu năm đi chăng nữa, thì cũng chẳng dám lại gần cái nơi thuộc quyền sỡ hữu của nhà nước này.
Kim Lục Tử cảm thấy có chút bất ngờ nhưng cũng không nói gì mà nhanh chóng đi theo. Sắc mặt của Kim Lục Tử có chút ngưng trọng, nhìn Thẩm Mỹ Vân nói: "Đồng chí Thẩm lá gan của cô cũng lớn thật đấy."
Kim Lục Tử ừ một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua Sa Trúc, trong nháy mắt Sa Trúc đã hiểu liên lập tức dùng dao nhỏ cắt dây thừng của bao tải ra.
Sau khi chắc chắn không có người nào qua lại Thẩm Mỹ Vân mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn xung quanh thì nhìn thấy góc áo của Miên Miên ở phía sau tảng đá, cô liền biết Miên Miên cũng an toàn.
Lúc này cô mới quay đầu nhìn về phía Kim Lục Tử nói: "Ở nơi này anh Lục, anh có thể kiểm tra hàng hoá trước."
Cô không vội vàng mở nó ra ngay mà nhìn xung quanh, bởi vì nơi này là ở phía sau núi nên có rất ít người qua lại.
"Chất lượng gạo thật sự rất tốt."
Theo bản năng Sa Trúc nuốt nước miếng một chút, thế nhưng nhiều lương thực mịn như vậy cậu phải câm một nắm lên rồi đưa cho Kim Lục Tử trước.
Kim Lục Tử cầm gạo trong tay sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi một chút, gạo trắng thuần tuý ở bên ngoài cũng rất sạch sẽ, chưa nói đến độ trắng của nó thì loại gạo này mang theo một mùi hương rất mê người.
Khi nhìn thấy từng bao này đến bao khác đều lại gạo trắng mịn.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Đương nhiên tôi sẽ không dùng hàng giả để lừa anh Lục rồi."
"Không cần, về điều này thì tôi có thể tin tưởng đống chí Thẩm."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Anh có thể mở ra xem."
Kim Lục Tử giơ ngón tay cái lên, Sa Trúc ở bên cạnh hỏi: "Bên cạnh là bột mì Phú Cường sao?”
Cũng coi như là gạo bản địa.
Sa Trúc muốn mở ra xem nhưng lại bị Kim Lục Tử ngăn lại Đây là chính là gạo Đông Bắc, khụ khụ!
Thẩm Mỹ Vân nghe được lời này liền mỉm cười một chút:,'Cảm ơn anh Lục đã tin tưởng!"
Nhưng chỉ có Thẩm Mỹ Vân mới biết cô cảm thấy biết ơn đến nhường nào.
Kim Lục Tử: "Cô cho tôi sự tin tưởng thì đương nhiên tôi cũng phải trả lại cho cô sự tin tưởng rồi."
Nói xong anh ta nhìn Sa Trúc: "Đưa tiền cho đồng chí Thẩm đi."
Sa Trúc gật đầu, lập tức lấy ra hai sấp tiền lớn ở trong túi màu nâu ra đưa cho Thẩm Mỹ Vân.
"Tổng cộng hai ngàn năm, đồng chí Thẩm kiểm tra qua một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận