[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 831: Ngày Thứ Tám Mươi Chín Xuyên Không 10

Chương 831: Ngày Thứ Tám Mươi Chín Xuyên Không 10Chương 831: Ngày Thứ Tám Mươi Chín Xuyên Không 10
Tiểu Hầu nhìn anh ta một cái, nhăn nhó đi sang bên cạnh khóc, đương nhiên là vào lúc không ai nhìn thấy, cậu ta hận không thể cười to ba tiếng.
Trong lòng nói, Hầu Tam anh hiểu cái cái rắm!
Thủ lĩnh của anh ta đáng đơn thân, đáng bị không được ăn ngon.
Bên kia Quý Trường Tranh đi một đường liên thấy mấy người đang hái nấm ở rừng thông bên kia, lúc nhìn thấy mấy mô nấm chất đống như núi nhỏ. Anh lập tức hiểu ra, tại sao những người này lại không quay vê.
"Mỹ Vân đâu?" Anh nhìn qua, không nhìn thấy Mỹ Vân.
Trần Viễn: "Em ấy đi dạo ở bên kia."
Chỉ vào phía Tây Bắc của rừng thông, vừa dứt lời, Quý Trường Tranh nhăn mày: "Cô ấy đã đi bao lâu rồi?"
"Khoảng một tiếng."
Cuối cùng cũng đào được một nửa.
Anh vừa đi.
"Không biết."
Đầy bụi đất, trong tay còn đang đào một cây nấm thông.
chỉ đạo viên Ôn vô ý thức mà nói một tiếng: "Có phải Quý Trường Tranh lại tức giận rồi không?"
"Mau đào đi, Quý Trường Tranh cũng đã đến, Lương Chiến Bẩm còn cách xa được chắc?"
Nghe thấy lời này, sắc mặt Quý Trường Tranh trầm xuống, trực tiếp quay đầu rời khỏi, anh cũng không nhìn số nấm thông có giá trị kia một chút.
Cô đi được một nửa thì nhìn thấy Quý Trường Tranh đang nhanh chân đi đến, trên gương mặt của anh đầy vẻ lo lắng: "Em chạy đi đâu thế?" Bên kia, Quý Trường Tranh đang đi tìm Thẩm Mỹ Vân.
Ngẫu nhiên Thẩm Mỹ Vân cũng đang đi về phía này tìm người, trở về lấy trứng gà.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người lại cặm cụi làm.
"Đúng lúc anh đi đến, đi đi đi, em phát hiện ổ gà rừng bên kia, có rất nhiều trứng gà, nhưng mà em không có gì đựng."
Đừng vì một chút nấm thông mà để vợ xảy ra chuyện, nếu không anh thực sự sẽ hối hận cả đời.
Thẩm Mỹ Vân bất thình lình bị kéo tay, cô sửng sốt một chút, chợt cười: "Em còn đang muốn quay về tìm người."
Anh tìm một hồi lâu mà vẫn không tìm được, trái tim cũng sắp nhảy lên cổ họng.
Quý Trường Tranh như không để ý đến việc này, anh bình tĩnh nói: "Mỹ Vân, rừng sâu núi thẳm như thế, cho dù có là chiến sĩ như anh thì cũng từng gặp phải chuyện phiền toái."
"Ở đâu?"
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút, nắm lấy tay của anh, nhẹ nhàng lay lay: "Quý Trường Tranh, đừng tức giận nữa!"
Quý Trường Tranh không đáp lại.
"Cho nên, đừng lo lắng được không?"
Quý Trường Tranh nhìn cô phút chốc, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
Thẩm Mỹ Vân ngừng một chút: "Quý Trường Tranh, em không là trẻ nhỏ."
Cuối cùng vẫn bị đánh bại.
"Ngay ở phía trước."
Nhắc đến ổ gà rừng, mắt của Thẩm Mỹ Vân nhất thời sáng lên: "Em dẫn anh đi."
"Anh có gì đựng không? Em thấy ít nhất là có tầm trăm quả đấy."
Quý Trường Tranh gật đầu: "Anh có mang theo túi." Mấy người đi thu thập như bọn họ, lúc nào trong người cũng phải có ít nhất là ba đến năm cái túi.
Sử dụng trong lúc cần thiết.
"Vậy được."
3 phút sau.
Con sóc béo đang đại chiến ba trăm hiệp với con gà rừng ham chơi, chính là vì giúp Thẩm Mỹ Vân giữ số trứng gà này.
Chỉ là, tại sao con thú hai chân vẫn còn chưa về?
Nó sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mắt thấy con gà rừng sắp mổ lên đầu mình, con sóc béo trốn một cái, tránh được con gà rừng, khi nghe thấy tiếng động phía sau thì vui mừng quay đầu lại.
Liên nhìn thấy thú hai chân dắt theo một người đàn ông hoang dã?
Con sóc béo nhất thời nổi giận, nhe răng trợn mắt, tức đến phát run: "Nữ nhân! Tôi chiến đấu vì cô, vậy mà cô lại dám đi hẹn hò với tên đàn ông khác sao!"
Cho dù Thẩm Mỹ Vân không hiểu con sóc béo này đang nói cái gì, nhưng mà lại có thể biết chắc chắn là đối phương đang mắng người.
Hơn nữa còn đặc biệt khó nghe!
Nhìn cái khuôn mặt đã trở nên hung ác kia đi, à, còn mang theo vẻ tức tối, nhất là ánh mắt như của người chồng đã thành công bắt gian kia.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Thật quá đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận