[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1935: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Xuyên Không

Chương 1935: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Xuyên KhôngChương 1935: Ngày Thứ Hai Trăm Hai Mươi Xuyên Không
Quý Trường Tranh cúi đầu ừ một tiếng, dùng ngón tay thô ráp, ấn ở trên lưng của cô, làm cô có chút ngứa ngáy, Thẩm Mỹ Vân giãy ra, lộ ra một đoạn da thịt trắng mịn, mặt trên còn mang theo vài phần vết đỏ do cuộc giao hoan lưu lại, khi nhìn thấy một màn này, tay Quý Trường Tranh hơi dừng lại, ngay cả ánh mắt cũng sâu thêm vài phần: "Là nơi này đau nhức sao?"
Ngón tay ẩn xuống hơi sờ soạng một lát, da thịt trên người Thẩm Mỹ Vân giống như tơ lụa, da mịn thịt non, làm sao chống lại đổi xử thô ráp như vậy?
Lúc này cô không nhịn được cúi đầu ưm một tiếng, quay đầu lại nhìn anh: "Nhẹ một chút."
Ngay cả âm thanh cũng mềm đến tận xương tủy.
Âm thanh lọt vào bên trong lỗ tai Quý Trường Tranh, chỉ cảm thấy máu nóng cả người đều dâng lên, anh hơi khắc chế một lát, cố gắng điều chỉnh hô hấp: "Anh biết rồi."
Tay vuốt ve xuống dưới, ấn vào thắt lưng Thẩm Mỹ Vân, giống như chạm vào miếng đậu hũ trắng nõn, làm cho anh nhịn không được lại ấn thêm một cái, lực ấn lần sau còn mạnh hơn lần trước.
Chỗ thắt lưng Thẩm Mỹ Vân này là chỗ mẫn cảm nhất, cô theo bản năng hừ một tiếng, mang theo chút mập mờ, giây tiếp theo, cả người thoáng cái đã bị Quý Trường Tranh đưa vào trong ngực, bốn mắt nhìn nhau.
Quý Trường Tranh liếc mắt một cái lập tức chú ý tới, quần áo trước người Thẩm Mỹ Vân rơi xuống một nửa, lộ ra cái cổ trắng như tuyết cùng đầu vai mượt mà, cùng với một đôi ngực trắng mềm mại.
Thẩm Mỹ Vân không có cách nào, càng không có biện pháp chính là rất nhanh có thể của cô cũng có phản ứng, bụng dưới đau nhức, tiếp theo chính là một trận nhiệt ý trào ra.
Thẩm Mỹ Vân bị dọa nhảy dựng, giơ tay muốn đánh anh, kết quả đánh tới cái gáy cứng rắn của đối phương.
Người đàn ông giống như là một con chó to xác, phủ ở trước mặt của cô, cúi đầu cắn, làm sao chịu buông tha thịt đã đưa đến bên miệng?
Cô lo lắng bên ngoài có người đi vào, có chút khẩn trương lại tức giận: "Anh mau đứng lên."
“Quý Trường Tranh."
Anh không lên tiếng, chỉ vùi đầu làm việc.
Hô hấp của anh cứng lại một lát, khắc chế trong mắt trong khoảnh khắc tan thành mây khói, cúi đầu lập tức nhịn không được cắn lên.
Bọn họ đã làm vợ chồng nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt của anh Thẩm Mỹ Vân lập tức biết anh muốn làm cái gì. Ánh mắt Thẩm Mỹ Vân lúc này cũng rời khỏi mê muội, còn lại một chút thanh tỉnh cuối cùng: "Bên ngoài, bên ngoài tất cả mọi người đang chờ."
"Mỹ Vân.”
Giọng nói khàn khàn đến cực hạn.
Hết lần này tới lần khác, Quý Trường Tranh giống như là đã nhận ra, ôm cả người cô lên, đẻ ngồi ở trên lưng anh, anh cúi đầu nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn lãng nhiễm một tầng bạc mị, ngay cả ánh mắt thâm thúy từ trước đến nay cũng nổi lên dục vọng, như ngập nước, như thể kéo ra sợi tơ tình từ ánh mắt anh.
Rất nhanh lập tức ném mũ cởi giáp đầu hàng.
Quý Trường Tranh ấn eo cô, từ trên xuống dưới, xúc cảm ấm áp và mềm mại như có thể chạm tới tim anh, khiến giọng nói của anh cũng khẽ run theo: "Rất nhanh, sẽ rất nhanh."
Từ trước đến nay anh biết nhược điểm của Thẩm Mỹ Vân là nơi nào, thừa thắng công kích như vậy, Thẩm Mỹ Vân làm sao chống đỡ được?
Giọng nói cũng mềm mại kỳ cục theo.
Cô giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt trên biển rộng, khi thì bị sóng gió đẩy lên trời cao, khi thì chảy xiết rơi xuống, toàn bộ trái tim đều rơi xuống theo.
Sau khi một trò khôi hài kết thúc, Thẩm Mỹ Vân cảm thấy mình giống như là một con cá muối khô, nửa ướt nửa khô, cả người đều mang mùi hương mặn ngấy ngấy, khó chịu muốn chết.
Vẫn là loại mệt mỏi đến ngón tay cũng không muốn cử động một chút.
Quý Trường Tranh được thoả mãn thì khoẻ như vâm, anh nhanh chóng mặc quần áo tử tế, thái độ ân cần: "Anh đi lấy một chậu nước nóng để em lau mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận