[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1167: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 1

Chương 1167: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 1Chương 1167: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Chín Xuyên Không 1
Thẩm Mỹ Vân bước ra từ công xã Thắng Lợi, chủ nhiệm Lưu cũng cảm thấy tự hào.
Trần Thu Hà ôi một tiếng, đi tới chỗ Kiều Lệ Hoa, Kiều Lệ Hoa thu dọn giáo án: "Tiết học bồi dưỡng hôm nay đã học xong rồi."
"Dì Trần, dì may về đi."
Sau khi Trần Thu Hà tạm biệt mọi người, mặt mày hớn hở từ công xã về tới đội sản xuất, vừa về tới đội sản xuất, các xã viên bình thường toàn trốn ở trong nhà, lúc này đang nghỉ ngơi ở dưới gốc cây hòe.
Tuyết rơi hơn nửa tháng trời, cuối cùng cũng dừng lại, tuyết rơi ở dưới gốc cây hòe được quét sạch sẽ.
Các xã viên xắn tay áo lên ở đó tán gẫu, cũng có người cầm sọt khâu đế giày.
Tuyết cứ rơi mãi, không ra được khỏi cửa, các gia đình cơ bản là đều bị nhốt ở trong nhà hơn nửa tháng, lúc ngày tuyết bỗng ngừng rơi.
Đây không phải là cơ hội tốt để ra ngoài sao.
Sải bước đi nhanh thoăn thoắt.
"Đồng chí Trần, nhặt được tiền à?"
Bà ấy không nói chỉ tiết, vội vê nhà báo tin mừng này cho Thẩm Hoài Sơn và Trần Hà Đường biết, bà ấy vội vàng tạm biệt mọi người.
Trần Thu Hà cười tít mắt nói: "Đúng vậy, nhặt được số tiền lớn."
"Sao mà vui vậy?”
"Chú thím, để nói sau đi."
Hiếm khi được ra ngoài hóng gió, đang lúc nói chuyện hăng sau thì thấy Trần Thu Hà mặt mày hớn hở trở về.
Ngoài nhặt được số tiền lớn ra, bọn họ thật sự là không nghĩ ra được gì nữa.
Bà ấy vừa đi. Các xã viên nhìn nhau: "Đồng chí Trần nhặt được số tiền lớn thật à?"
Nhìn nhịp bước nhanh như vậy, thật sự là giống như nhặt được số tiền lớn.
Đại đội Tiến Lên không giấu nổi tin tức.
Bà cụ Hồ suy nghĩ rõ ràng, bà ấy yên lặng ngồi khâu đế giày: "Mấy người đấy, đừng tò mò nữa, không tới ba ngày tin tức này nhất định sẽ truyền ra ngoài."
Đây là lời nói thật.
Nói xong, mọi người lập tức thấy hứng thú.
Nghe thấy bà cụ Hồ nói như vậy, mọi người lập tức gật đầu: "Đúng thật."
"Cái gì?"
"Đúng vậy, nếu như trong một ngày, thông tin không truyền ra thì chiếc loa lớn của cậu không đủ tiêu chuẩn rồi."
Câu nói này khiến mọi người không nhịn được mà bật cười.
"Đại đội của chúng ta, vẫn muốn giấu giếm tin tức sao? Vậy thì cũng quá coi thường chiếc loa lớn như tôi rồi."
Bà Hồ cười: "Nhưng tôi đoán tin tốt của đồng chú Trần, chẳng qua là có hai chuyện."
"Bà Hồ, đừng nói là ba ngày, tôi nghi là không tới một ngày là có thể biết."
Mọi người lập tức tò mò nhìn qua.
Bà Hồ: "Thứ nhất là đồng chí Trần và bác sĩ Thẩm có thể được về vị trí cũ."
Bọn họ đều biết là hai người này tới Bắc Kinh tới, trước đây ở Bắc Kinh cũng coi như là người tài giỏi.
Bây giờ chỉ là lâm vào hoàn cảnh khó khăn nên mới tới nơi hẻo lánh này.
Đây không phải là phương hoàng gặp nạn sao?
Mọi người nghe thấy câu này, lập tức lắc đầu.
"Chắc chắn không phải, nếu như phải thì thông tin đó nhất định sẽ truyền ra." "Hơn nữa cũng sẽ có lãnh đạo lớn của công xã tới."
Có người nhanh trí, lập tức loại trừ chuyện này.
"Vậy thì là chuyện thứ hai rồi."
Bà cụ Hồ bình tĩnh.
Mọi người lập tức tò mò: "Chuyện thứ hai là gì?"
Bà cụ Hồ nhận chiếc giỏ lại, bỏ toàn bộ sợi bông và đế giày dán giấy báo vào trong: "Chuyện thứ hai, làm cha mẹ quan tâm đến cái gì nhất?"
"Đương nhiên là quan tâm đến con cái."
Có người bỗng nhiên hiểu ra: "Bà Hồ, bà là nói đến thanh niên tri thức Thẩm à."
"Thanh niên tri thức Thanh chắc chắn là gặp chuyện gì tốt, nếu không thì mẹ cô ấy là đồng chí Hà cũng không vui mừng như vậy."
Còn là chuyện tốt gì, mọi người vẫn muốn hỏi.
Nhưng bà cụ Hồ lại xua tay, bê cái sọt nhỏ, xách ghế, bước đi loạng choạng: "Cái này thì tôi cũng không biết."
"Việc này mọi người phải đi hỏi đồng chí Trần."
"Thôi, tôi phải vê nhà nấu cơm rồi."
Ra ngoài đi dạo một chút là đã tốt lắm rồi, xem như là đi hóng gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận