[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1179: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 4

Chương 1179: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 4Chương 1179: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Xuyên Không 4
"Mì dương xuân nhà chúng tôi đã được mấy chục năm rồi, toàn dùng mỡ lợn tự làm, tất nhiên là sẽ không phá hỏng biển hiệu."
Đồng chí già dùng đũa dài, vớt ở trong nồi, mỗi người một đũa mì to thả vào trong bát.
Sợi mì màu trắng, không trộn lẫn với một chút thô lương nào.
Mọi người nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng. May mà đồng chí già cũng biết là bọn họ đã rất đói rồi, sau khi múc xong liền bảo vợ bê ra giúp.
"Xong rồi."
"Ăn được rồi."
Khi bát mì dương xuân được bê tới, mọi người đều trở nên yên lặng, bất giác nhìn chằm chằm vào bát mì kia.
Sợi mì màu trắng được nấu chín tới, bên trên nổi lên một lớp nước dùng béo ngậy, điểm xuyết thêm hành lá màu xanh.
"Nếu thích ăn thì về nhà mẹ nấu cho con ăn."
Thẩm Mỹ Vân nhận lấy một cái, gắp một đũa mì vào, rồi lại sẻ một phần ba nước mì.
Thẩm Mỹ Vân cũng uống một ngụm nước dùng, hơi nóng từ khoang miệng chạy thẳng vào trong dạ dày, toàn thân cũng bắt đầu ấm nóng.
Miên Miên gật đầu, dùng đũa gắp mì, sau khi cắn đứt, mắt sáng lên: "Mẹ ơi, mì này ngon quá."
Đưa cho Miên Miên: "Cẩn thận nóng."
Giây phút này, cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đồng chí già biết bọn họ còn dẫn theo hai đứa trẻ con, còn đặc biệt mang tới hai chiếc bát không. Triệu Xuân Lan thâm nghĩ, mì dương xuân này cần mỡ lợn, lại phải có mì sợi nhỏ, thế này thì ai mà ăn nổi.
Nhị Nhạc ở bên cạnh thì hung tàn hơn nhiều, trực tiếp bê bát lên, muốn đổ cả vào trong mồm, bị Triệu Xuân Lan đánh cho một cái: 'Ăn từ từ thôi, giống như là quỷ đói đầu thai vậy."
Nhị Nhạc bị ăn đòn cũng không tức giận: "Mì này ngon, mẹ về nhà mẹ cũng làm cho con nhé."
Miên Miên gật đầu, ăn từng miếng nhỏ.
"Mẹ, cho mẹ này."
"Ăn đi."
Nhị Nhạc nhìn cô ấy, lại nhìn Miên Miên: "Con ăn không hết."
ebookshop.vn
Cô ấy không đáp, chỉ đổ một nửa mì dương xuân trong bát mình vào trong bát của cậu bé.
Cậu bé lại trả cho mẹ.
Suy cho cùng thì đói lâu như vậy, sức ăn cũng nhiều hơn bình thường một chút, cô nghĩ ngợi một chút rồi nói với Triệu Xuân Lan: "Chị dâu Xuân Lan, hai chị em mình cùng gọi một bát.
Thẩm Thu Mai và Lý Hà đều không nỡ ăn.
Cũng không phải là không thể chấp nhận được.
Một mình cô ấy phải ăn thêm một bát, nhưng một bát ba hào thì cô không nỡ, nhưng hai người chia nhau một bát thì chỉ có một hào rưỡi.
Thẩm Mỹ Vân nhìn sang bát của Miên Miên, cũng sắp ăn hết rồi.
Điều này khiến Triệu Xuân Lan thâm cảm thấy hụt hãng, cô ấy nghiến răng nghiến lợi: "Các cô có muốn ăn nữa không? Tôi với các cô chia nhau mua một bát."
Triệu Xuân Lan cảm kích nhìn cô: "Cảm ơn em nhé." Cô ấy quay đầu lại nói với đồng chí già: "Đồng chí già, chúng tôi muốn một bát mì dương xuân nữa."
Đối phương gật đầu, nổi lửa bếp lò, tiếp tục làm mì, rõ ràng không hề bất ngờ với kiểu hai người mua chung một bát mì dương xuân.
Mì dương xuân của bọn họ bán đắt, rất nhiều người không nỡ ăn, nhưng mùi vị thì rất ngon, cũng có người chung tiền vào mua.
Hơn nữa không chỉ có một người, hai người.
Không lâu sau lại một bát mì dương xuân nữa được làm xong, sau đó đối phương bê tới.
Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan mỗi người một nửa, sẻ vào trong bát của mình, sau đó lại chia cho Miên Miên và Nhị Nhạc.
Hai đứa trẻ sức ăn hiếm khi lớn như vậy.
Sau khi có thêm một bát mì, không chỉ hai đứa trẻ ăn no, mà Thẩm Mỹ Vân và Triệu Xuân Lan cũng ăn no rồi.
Lúc trả tiền.
Thẩm Mỹ Vân trả bốn hào rưỡi, cộng thêm ba tấm phiếu ăn, Triệu Xuân Lan cũng vậy, chỉ là sau khi thấy Thẩm Thu Mai và Lý Hà, mỗi người trả ba hào.
Triệu Xuân Lan lại có chút đau lòng: "Chị thật sự là không quản nổi cái miệng này, ăn nhiều như vậy."
Thêm một hào rưỡi, đủ để mua mấy quả trứng gà rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận