[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1106: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 2

Chương 1106: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 2Chương 1106: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Ba Xuyên Không 2
Vừa mới nói xong. Triệu Xuân Lan không nhịn được bật cười, quay người qua và nhét góc mền cho hai đứa: "Các con có biết gì gọi là một ngày không gặp như cách ba thu không?”
Miên Miên nghiêng đầu, ánh trăng xuyên qua cửa gương chiếu vào giường, lờ mờ một chút ánh sáng.
Buổi tối và đêm khuya, trong lúc này dường như xuất hiện sự đảo ngược.
Miên Miên rất muốn nói: "Cháu biết chứ."
"Chính là chẳng hạn như nói, nếu dì Ngọc Lan không gặp chú Ôn một ngày, đó chính là một ngày không gặp như cách ba thu”
Còn phải nói, ví dụ này rất thoả đáng.
Dù sao Triệu Ngọc Lan không thể nào phản bác.
Mặt của cô ấy nóng rang, lẩm bẩm nói: "Sao cái gì mẹ cháu cũng dạy cháu vậy hả?"
Miên Miên thích người khác khen ngợi mẹ mình, cô bé lập tức thấy rất hãnh diện: "Đó là đương nhiên rồi, mẹ cháu là người giỏi nhất trên đời này."
Miên Miên bĩu môi nói: "Mẹ cháu nói rồi, con gái phải sớm hiểu chuyện, phải sớm mở mang đầu óc, sau này mới không bị con trai lừa đi mất."
Triệu Ngọc Lan cảm thấy cũng rất hợp lý.
Chuyện này,
Một cô gái có tâm nhìn rộng, sẽ không thích những đứa trẻ ranh ở bên ngoài.
"Chị dâu Mỹ Vân, đúng là giỏi mà."
Miên Miên mới năm tuổi thôi.
Miên Miên: "Vẫn chưa."
Chuyện này, Cả phòng đột nhiên im lặng hết.
Chu Thanh Tùng vẫn luôn rơi vào trạng thái trầm mặc đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy em đã mở mang đầu óc chưa?"
Đương nhiên Chu Thanh Tùng cũng đã quên, thật ra bản thân cậu bé cũng mới là một cậu bé tám tuổi.
Điều này đã làm cho Chu Thanh Tùng không nhịn được nghẹn ngào, quay người qua tiếp tục ngủ.
Bỏ đi, cậu bé nói gì mà mở mang đầu óc với một đứa bé năm tuổi chứ.
Trả lời một cách dứt khoát lại đương nhiên.
Chỉ là bởi vì Chu Thanh Tùng đọc sách nhiều, gặp nhiều chuyện, trước giờ luôn trưởng thành hơn những đứa trẻ khác mà thôi.
"Hì hì."
Miên Miên không cho Nhị Nhạc chui vào: "Đây chính là mở mang đầu óc nè."
Bốn người bọn họ, đắp bốn cái mền.
Vừa hỏi vừa chui vào trong mền của Miên Miên.
"Nam nữ không được đắp chung mền."
Tiểu Đậu Đinh Nhị Nhạc càng không hiểu được, cậu bé thấy rất tò mò: "Mở mang đầu óc là cái gì chứ?"
Triệu Ngọc Lan cười: "Nhưng hai đứa các con cộng lại cũng mới được tám tuổi."
Đều là trẻ con thôi, còn để ý gì nam nữ không được đắp chung mền chứ?
Dưới ánh trăng, gương mặt nhỏ của Miên Miên điêu khắc như ngọc, đường nét rõ ràng: "Từ nhỏ đã được bồi dưỡng kiến thức phòng bị, chẳng lẽ không đúng sao?"
Không đúng sao.
Đương nhiên không phải.
Triệu Ngọc Lan phát hiện đứa trẻ Miên Miên này, được Thẩm Mỹ Vân dạy dỗ có đôi lúc giống như mụ tra vậy.
Rõ ràng là một đứa bé, nhưng nói chuyện lại vô cùng dày dặn kinh nghiệm.
Cô ấy đưa tay lên xoa đầu của Miên Miên: "Thật không biết sau này ai có thể cưới được Miên Miên nhà chúng ta đây?"
Miên Miên lắc đầu, đôi mắt to biến thành trăng lưỡi liềm: "Cháu cũng cảm thấy bản thân rất ưu tú, không có ai xứng được với cháu."
Chu Thanh Tùng ở bên cạnh nghe nói vậy, khoé môi từ từ vểnh lên.
Cậu bé phát hiện Miên Miên và Lâm Lan Lan hoàn toàn khác nhau.
Lâm Lan Lan tự ti nhát gan chưa bao giờ tự thừa nhận bản thân ưu tú.
Nhưng Miên Miên lại khác hoàn toàn.
Mà tất cả những chuyện này đều là vì giữa hai người họ, cách một Thẩm Mỹ Vân.
Dì Thẩm, thật sự giỏi như vậy sao?
Lần đầu tiên Chu Thanh Tùng lại tò mò về một người như vậy.
*
Một Thẩm Mỹ Vân đang được tụi nhỏ nhớ tới, cũng đang nhớ tới tụi nhỏ.
"Không biết những đứa nhỏ đó của nhà chúng ta, thế nào rồi nhỉ?"
"Em yên tâm, người lớn chúng ta không có nhà, những đứa trẻ giống như ngựa hoang thoát dây cương, vô cùng vui mừng."
Khì khì.
Vừa nói xong, mọi người đều rơi vào trạng thái im lặng, từ từ cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Hơn sáu giờ sáng của ngày hôm sau, trời lờ mờ sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận