[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2302: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Ba Xuyên Không 3

Chương 2302: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Ba Xuyên Không 3Chương 2302: Ngày Thứ Hai Trăm Sáu Mươi Ba Xuyên Không 3
Cô ấy không chỉ phải lo lắng cho ba mẹ nơi xa, còn phải lo lắng em trai thi trượt, có giữ được một ngày ba bữa cơ, cô ấy còn có một đứa con gái nhỏ, còn có người chồng đi làm ăn xa nhà, cô ấy là hậu phương vững chắc.
Diêu Chí Anh hận không thể phân thành hai đó.
Lần này đi phương Nam nhập hàng, thời gian đều giảm hết mức, trước khi đi đã sắp xếp cho Tiểu Kim Bảo, tiếp theo là em trai, còn cả Sa Liễu.
Một khi cô ấy đi, quây hàng phải giao cho Sa Liễu, ngay cả việc kinh doanh của mình cũng tạm thời phải dừng, không có cách nào khác, Sa Liễu không chống đỡ được việc kinh doanh, chỉ có thể trông coi cửa tiệm trong nhà.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe, liền siết chặt tay cô ấy: "Thật không dễ dàng gì."
Diêu Chí Anh thở dài: "Chị cũng không biết sao sau khi kết hôn lại bận bịu tới vậy."
Thẩm Mỹ Vân nhướn mày: "Vậy chị ở nhà làm phú bà đi?" Dù sao thì Kim Lục Tử ở bên ngoài cũng kiếm được không ít tiền, nuôi cả nhà họ cũng còn dư dả đi.
Diêu Chí Anh vừa nghe câu này, chút nữa nhảy dựng lên: "Vậy không được, chị vẫn phải bận rộn."
Từ Bắc Kinh đến Dương Thành mất bốn ngày, lúc lên tàu họ đều mặc áo khoác bông lớn, lúc xuống tàu chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, vậy mà đã hơi đổ mồ hôi rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Hai nữ đồng chí đối mắt, trầm mặc không nói: "Kiếm tiền?"
Nếu không, bây giờ cô bán sống bán chết kiếm tiền làm gì?
Không, cô biết.
"Ừm, kiếm tiền."
"Mỹ Vân." Cô ấy thành thật nói: "Em không biết cảm giác tựu kiếm ra tiên sảng khoái như nào đâu!" Sau đó cô dẫn Diêu Chí Anh tới.
Quá bắt mắt rồi.
Đến nỗi Thẩm Mỹ Vân vừa bước ra đã nhìn thấy, nếu không phải bây giờ cô đã trưởng thành và trầm ổn hơn, có lẽ cô đã che mặt lén lút bỏ chạy.
Trước khi đến Thẩm Mỹ Vân đã nói cho Cao Dung rồi, vậy nên hai người họ vừa xuống tàu đã thấy Cao Dung ngồi trên một chiếc xe máy, trên tay còn cầm một cái bảng nền đỏ chữ trắng, trên đó viết ba chữ Thẩm Mỹ Vân.
Năm nay sắp trôi qua, đương nhiên không thể bỏ lỡ dù chỉ một ngày.
"Đi thôi, em chở chị đi ăn chút đồ ăn ngon trước, sau đó chúng ta quay lại lấy hàng."
Thẩm Mỹ Vân nói: "Trực tiếp đến nhà xưởng đi, bọn chị đang vội." Lấy hàng sớm về sớm, cửa hàng sẽ sớm có thứ để bán.
Cao Dung lập tức đặt tấm biển xuống: 'Đến rồi à?"
Cao Dung có chút tiếc nuối, nhưng vẫn vỗ vỗ ghế sau của chiếc xe lớn: "Chị lên xe đi ạ"
Áo khoác bông lớn màu xanh đỏ, có tổng cộng bốn kích cỡ từ vừa đến cực to, Thẩm Mỹ Vân sờ từng chiếc một và nói: "Đầu là dùng bông vải chất liệu tốt chứ?"
Thẩm Mỹ Vân thật sự cũng như vậy, cô giữ lại hai nghìn tệ để ở nhà, số tiền trước đây tiết kiệm đều đã mang theo.
Thẩm Mỹ Vân mang năm vạn, Diêu Chí Anh mang ba vạn, hai người cộng lại mua được tám vạn tiền hàng, đây đều là vì đợt chạy rút cuối năm, chỗ tiền có thể dùng đều mang hết đi.
Bên trong hành lý không phải là vật dụng thường ngày mà toàn là tiền.
Đến xưởng quần áo Sa Hà của Cao Dung lập tức vào nhà xưởng xem hàng, lúc trước Thẩm Mỹ Vân đã gửi đến hai bản thiết kế, bây giờ đều đã được sản xuất rồi.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, cô lên trước, Diêu Chí Anh theo sau, hai người cầm hành lý trên tay, dọc đường đều cầm chắc. "Vâng ạ." Cao Dung gật đầu: "Bởi vì chút bông vải này, thời gian trước em đã chạy đôn chạy đáo qua mấy thành phố, dốc hết sức mới lấy được hết chỗ bông vải này."
Cô ấy không nói đến chuyện vì chỗ bông vải này, cô ấy suýt chút nữa đã bị bắt.
Đầu năm nay bông vải trở thành chất liệu đặc biệt, người bình thường không thể mua được, cô ấy dốc hết tâm sức, mới có thể mua được chỗ bông này, tất cả đều được may thành áo khoác bông.
Thẩm Mỹ Vân: "Em không đi Tân Cương sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận