[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1770: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1

Chương 1770: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1Chương 1770: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1
Diêu Chí Quân thuần thục đâm vào mạch máu rồi lại rút ra lân nữa. Máu bắt đầu dâng lên, Thẩm Hoài Sơn lập tức kêu lớn: 'Ít thôi, lấy ít thôi. Con nhìn xem một ngày con tự tiêm mình bao nhiêu lần?"
"Dù có luyện tập cũng không cần chăm chỉ như vậy."
Hai mu bàn tay và bàn chân Diêu Chí Quân đều chi chít những lỗ kim, trông rất đáng sợ.
Bị Thẩm Hoài Sơn mắng, Diêu Chí Quân cũng không giận, chỉ cười tủm tỉm rồi đưa tay ra cho Thẩm Hoài Sơn băng bó. Chờ sau khi băng lại xong, lúc này cậu bé mới nói: "Thầy, bây giờ con luyện tập nhiều tới lúc tiêm cho người bệnh thì độ chính xác sẽ cao, cũng ít bị nghe mắng."
Lòng tự trọng của chàng trai này rất cao. Có lân đâm kim bị người ta mắng kỹ thuật không tốt, sau lần đó Diêu Chí Quân càng thêm nỗ lực.
Không biết đã từng tự tiêm bao nhiêu lần lên đôi tay mình cũng chỉ vì để sau này lúc tiêm cho người ta có thể tìm được đúng vị trí nạch máu.
Chờ băng cho cậu bé xong, Thẩm Hoài Sơn thoáng thở dài: "Vậy cũng phải từ từ, một ngụm không thể ăn hết."
Diêu Chí Quân không nói gì. Lúc này cậu bé mới chú ý tới người bên cạnh.
Quả nhiên Diêu Chí Quân hỏi: "Anh tìm em? Em không quen biết anh."
Bởi vì cậu bé nhận ra thây có quen đối phương.
Kim Lục Tử tìm ai?
Điều này khiến cho không chỉ Diêu Chí Quân kinh ngạc mà Thẩm Hoài Sơn cũng phải ngoái nhìn qua.
"Không, anh tới tìm em." Kim Lục Tử miễn cưỡng không nhìn vào bàn tay Diêu Chí Quân. Nhiều lỗ kim chỉ chít như một cái bàn chông vậy.
Tìm Diêu Chí Quân làm gì? "Anh tìm thầy của em?"
Mọi người nhìn Kim Lục Tử với ánh mắt không thể tin nổi.
Kim Lục Tử thoáng suy nghĩ, nhớ tới lời Thẩm Mỹ Vân nói phải trực tiếp! Cậu ta để một số món đồ ra trước, tập trung dồn khí, ngại ngùng nói: "Em xem anh không giống người anh rể thất lạc hơn hai mươi năm của em à?”"
Khi Kim Lục Tử dứt lời, căn phòng chìm vào im lặng đến ngột ngạt, thậm chí là tĩnh mịch hoàn toàn.
Cậu bé chắc chắn mình chưa từng gặp đối phương.
Kim Lục Tử lấy lại bình tĩnh, nói một cách dõng dạc: "Tôi muốn thành anh rể của em.”
Mọi người vẫn tiếp tục im lặng, không ai lên tiếng.
Diêu Chí Quân là người đầu tiên lên tiếng. Cậu bé tưởng đâu mình nghe nhầm: "Anh nói gì cơ?”
Kim Lục Tử đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ Thẩm Mỹ Vân dạy mình cách trực tiếp quá rồi đúng không?
Thay đổi cách biểu đạt, thì vẫn thẳng thắn như vậy.
Kim Lục Tử sau khi nhận ra điều này, cũng không lừa dối hay che giấu Diêu Chí Quân: "Vì em là người có thể uy hiếp Chí Anh."
Diêu Chí Quân cảm thấy kỳ quái: "Anh có ý với chị tôi, sao không trực tiếp nói chuyện với chị ấy mà lại tìm tôi?"
Kim Lục Tử lắc đầu: "Chưa."
"Anh đã nói chuyện với chị tôi chưa?" Diêu Chí Quân hỏi.
Cậu bé suy nghĩ chín chắn, đã gần với tư duy của người lớn.
Diêu Chí Quân há hốc miệng, nhìn Kim Lục Tử với vẻ nghi ngờ. Sau một hồi lâu suy nghĩ, cậu bé mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật.
"Thu phục được cậu, Chí Anh sẽ có khả năng cao đồng ý chuyện này." Chỉ trong vài phút, cậu ta đã thay đổi cách xưng hô từ Diêu Chí Anh sang Chí Anh.
Nghe được câu này, Diêu Chí Quân im lặng một chốc.
Cậu bé đứng sững sờ tại chỗ, không ai biết cậu bé đang suy nghĩ gì. Không biết qua bao lâi, cậu bé mới nhìn về phía Kim Lục Tử, như thể đang đưa ra một quyết định quan trọng.
"Anh bao nhiêu tuổi rồi? Làm nghề gì? Trong nhà có bao nhiêu người? Mức lương mỗi tháng là bao nhiêu?"
Diêu Chí Quân dường như đã trưởng thành hơn, biết cách gánh vác trách nhiệm cho chị gái.
Kim Lục Tử liếc nhìn Thẩm Hoài Sơn, Thẩm Hoài Sơn nhát mắt đã hiểu: "Tôi đi dọn dẹp dược liệu, hai người vào nhà nói chuyện đi."
"Bên ngoài có người nghe thấy."
Còn rất cẩn thận.
Diêu Chí Quân gật đầu, dẫn Kim Lục Tử vào nhà rồi đóng cửa lại: "Bây giờ có thể nói chuyện rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận