[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1143: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 4

Chương 1143: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 4Chương 1143: Ngày Thứ Một Trăm Hai Mươi Bảy Xuyên Không 4
"Vì thế mẹ cũng không cần lo cho còn mà nói không ly hôn."
"Mẹ và cha ly hôn cũng chẳng ảnh hưởng gì đến con."
Sau khi để lại câu này, Lý Minh Thanh lựa một cuốn sách ở trong giá sách rồi quay đầu đi ra cửa, thậm chí còn không thèm nhìn sắc mặt của Cố Tuyết Cầm.
Đương nhiên, thằng bé không cần nhìn cũng biết.
Cố Tuyết Cầm ngồi bệt xuống đất, chị ta không hiểu, cuộc sống tốt đẹp tại sao lại thành ra như hiện tại thế này?
*
Thẩm Mỹ Vân vẫn không biết, hộp đồ mà mình gửi tới lại gây ra sóng gió lớn như thế này ở nhà họ Quý.
Cuộc sống của cô vẫn trông qua một cách bình thường.
Uống một ngụm cháo.
Thẩm Mỹ Vân đang ăn bánh hấp, thông tín viên ở bên ngoài gọi: "Chị dâu, phòng điện thoại có điện thoại của chị."
Gia đình bọn họ cũng không ngoại lệ.
Gia đình bình thường không lắp điện thoại ở nhà.
Bây giờ điện thoại đều thống nhất là tới phòng điện thoại để nghe điện và gọi điện.
Thẩm Mỹ Vân cắn một miếng bánh hấp.
Chớp mắt đã tới 21 tháng 11 âm lịch, mới sáng sớm Trần Thu Hà đã gọi điện tới doanh trại quân đội.
Trần Thu Hà đã thương lượng với thông tin viên.
Vừa đi tới chờ còn chưa tới hai phút.
Điện thoại lại một lần nữa vang lên. Rồi vội vàng đi tới phòng điện thoại.
Đầu bên kia là giọng của Trần Thu Hà.
Bây giờ gọi điện thoại cơ bản đều như thế này.
Thẩm Mỹ Vân vừa nghe thấy điện thoại reo lên liên nhận điện thoại: "Mỹ Vân."
Mười phút sau lại gọi lại.
"Mẹ, sao vậy, nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Ngày tháng trôi qua quá nhanh.
"Trong nhà vẫn bình thường, đêm hôm qua mẹ không ngủ được nên gọi tới nhắc nhở con, ngày mai chính là sinh nhật của Miên Miên rồi, con nhớ phải tổ chức sinh nhật hẳn hoi cho con bé."
Trần Thu Hà nghe thấy: "Nói linh tỉnh gì vậy?"
Bởi vì nhà cô chưa bao giờ gọi điện đến sớm như thế này.
Vừa nói xong câu này, Thẩm Mỹ Vân có chút ngẩn ngơ.
Mới sáng sớm đã gọi điện cho cô, trên đường tới đây, Thẩm Mỹ Vân đã suy nghĩ rất nhiều thứ vớ vẩn.
"Không phải là con quên đấy chứ? Mùa đông năm năm trước, 22 tháng 11 âm lịch, chính là ngày mà con nhặt Miên Miên về nhà."
Ngày hôm đó tuyết rơi lớn, trường Mỹ Vân nghỉ học, trên đường trở về nhà nhặt về một em bé sơ sinh.
Mà bọn họ cũng coi ngày đó xem như là ngày sinh nhật của Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Con không quên."
Chỉ là, cô ngạc nhiên vì cô không ngờ là Miên Miên của thế giới này lại cùng ngày sinh nhật với Miên Miên của cô.
Thật là trùng hợp.
Hoặc đây là số mệnh? "Vậy thì được."
Trần Thu Hà nhắc nhở: "Những năm trước sinh nhật của Miên Miên con đều sẽ làm cho con bé một bát mì dương xuân, con đừng quên nhé."
Bà ấy sợ con gái sau khi lấy chồng, bận rộn nhiều việc nên quên mất sinh nhất của Miên Miên.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Con nhớ rồi."
"Vậy thì tốt."
Trần Thu Hà sợ tốn tiền điện thoại nên định nói ngắn gọi: "Tết định đón tết ở đâu, đã quyết định được chưa?"
Cũng chỉ còn một tháng nữa là đến tết.
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa biết được, đợi khi nào quyết định được rồi thì con sẽ nói với mẹ."
Trần Thu Hà tất nhiên là đồng ý.
Sau khi ngắt điện thoại.
Thẩm Mỹ Vân cười với thông tín viên, sau khi cáo từ, cô bấm ngón tay tính toán.
"Ngày mai là sinh nhật sáu tuổi của Miên Miên."
Nhanh thật.
Thẩm Mỹ Vân nghĩ ngợi một chút, về nhà liền hỏi Miên Miên: "Ngày mai sinh nhật con, có muốn cái gì không?"
Miên Miên trước đây thích mì dương xuân, nhưng Miên Miên của cô thì không.
Miên Miên nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Ngày mai là sinh nhật của con sao?"
Trên mặt con bé tất nhiên cũng mang theo chút ngỡ ngàng.
"Ừm, ngày mai là sinh nhật sáu tuổi."
Miên Miên suy nghĩ hồi lâu: "Mẹ, con có thể ăn bánh gato được không?"
Lâu lắm rồi con bé chưa được ăn bánh sinh nhật. Thẩm Mỹ Vân: "Đương nhiên." Nếu là bánh gato thì cũng không phải là khó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận