[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1291: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 4

Chương 1291: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 4Chương 1291: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Bốn Xuyên Không 4
Cậu bé kia nhận ra hình như mình áp dụng sai cách?
"Cho em gái trứng bắc thảo thì sao?"
Cậu bé lấy trứng bắc thảo trong túi ra, đưa cho Miên Miên.
Cậu bé vừa mở đầu.
Mấy đứa nhỏ bên cạnh cũng nói theo: "Tớ có kẹo sữa thỏ trắng."
"Ăn bánh đào không?"
“Tớ có viên khoai lang rán nè."
"Tớ có bánh gà."
"Anh sẽ tặng em quả pháo yêu thích của anh."
Thấy trước mặt mình bày ra nhiều thứ như vậy.
Cái này...
"Cảm ơn mọi người."
Miên Miên lắc đầu: "Em ăn no rồi."
Mọi người thấy Miên Miên không muốn thì hơi thất vọng: "Vậy em có thể làm em gái của anh không?"
Điều kiện nhà đám trẻ chơi cùng nhau này chắc chắn không kém, dù sao thì thế hệ con trẻ có thể trụ được đến tận bây giờ ngay từ đầu đã không giống với người khác.
Thấy cô bé không nói lời nào, Quý Minh Phương đẩy mọi người ra: "Được rồi được rồi, đừng vây quanh em gái tớ, con bé không thở được."
Miên Miên: “...'
Cô bé không cần lắm.
Em gái Quý Minh Phương xinh lắm, như một con búp bê, muốn cướp về.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài chơi, đừng cứ tụ lại một chỗ." Mọi người lập tức tản ra.
Nhưng vẫn tức giận nhìn Quý Minh Phương.
Cái này...
Quý Minh Phương còn muốn dẫn Miên Miên đi thăm thú những nơi chưa từng đi qua.
Cái này...
Không biết bồn cầu trông thế nào.
Nghe nói toilet trong đó còn có bồn cầu xả nước.
Trẻ con trong hẻm nhỏ không đứa nào không thích Tiểu Bạch Lâu, căn nhà kia quá đẹp, mang đậm phong cách phương Tây.
"Mọi người muốn vào xem không?"
Đi một lúc lại tới phụ cận Tiểu Bạch Lâu.
Mọi người nhìn nhau: "Ma ốm không mời cậu đến nhà nó chơi đâu."
Chúng ở đây lâu vậy rồi nhưng còn chưa được vào Tiểu Bạch Lâu lần nào.
Quý Minh Phương nghĩ: "Thôi đi, lỡ chơi với nó, nó mà ngã xuống đất ngất xỉu thở dốc, chúng ta lại bị đánh."
"Đi thôi, đi chỗ khác chơi."
Tiểu Bạch Lâu không phải lf chỗ chơi duy nhất.
Bên kia còn có một công viên.
Lũ trẻ đến và rời đi trong tiếng huyên náo ồn ào.
Chỉ có Miên Miên tò mò quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy người đứng sau cửa sổ trên lầu.
Lần này không phải một mà là hai.
Một già một trẻ.
Miên Miên nghiêng đầu nhìn, Quý Minh Phương giục: "Miên Miên mau đuổi theo." Miên Miên ừ một tiếng, chạy chậm đuổi theo.
Ngay khi họ đi.
Trên lầu.
"Tiểu Phác, con có muốn xuống chơi với họ không?”
Một ông già tóc bạc đứng cạnh cậu bé, thận trọng hỏi.
Cậu bé tên là Ôn Hướng Phác, lắc đầu ôm sách: "Không chơi."
"Vậy...
Ông lão muốn nói lại thôi, định nói gì nữa nhưng Ôn Hướng Phác đã xoay người đi vào thư phòng.
Mười hai tuổi, suốt ngày làm bạn với sách.
Cậu lớn lên ở Tiểu Bạch Lâu, trước mười tuổi cậu vẫn ra ngoài, nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà đột nhiên không ra khỏi nhà.
Sau khi đưa mắt nhìn Ôn Hướng Phác vào thư phòng, ông lão thở dài rồi xuống phòng khách ở lầu một gọi điện thoại cho người nhà mình.
Trong tiếng điện thoại tút tút tút, suy nghĩ của ông lão dần dần bay xa.
Ông họ Lý, đã ở Tiểu Bạch Lâu bốn mươi năm rồi, nhưng ông không phải người nhà của Ôn Hướng Phác mà là quản gia ở đây, từ nhỏ đã trông nom Ôn Hướng Phác lớn lên.
Năm ba của Ôn Hướng Phác đang thử nghiệm khẩu súng phòng không dài 40 mét tại cơ sở nghiên cứu khoa học ở Tây Bắc, vì dữ liệu thử nghiệm không chính xác nên quả đạn phát nổ trước thời hạn khiến 3 người hy sinh tại chỗ.
Ba của Ôn Hướng Phác là một trong số đó.
Vào ngày anh ấy hy sinh, vợ anh biến mất trong đêm.
Ôn Hướng Phác mới ba tuổi mất cha mẹ trong một đêm, được bà nội từ Tây Bắc đón về Bắc Kinh. Khi cậu mới 8 tuổi, bà nội cũng qua đời được mấy năm, từ đó cậu sống cùng quản gia Lý. Còn ông nội Ôn Hướng Phác thì ở lại sở nghiên cứu khoa học ở Tây Bắc, bên kia không thể thiếu người.
Nói cách khác, hiện tại ở Bắc Kinh chỉ có hai người là Ôn Hướng Phác và quản gia Lý.
Việc này đã diễn ra được bốn năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận