[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2732: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Xuyên Không 2

Chương 2732: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Xuyên Không 2Chương 2732: Ngày Thứ Ba Trăm Mười Xuyên Không 2
Đây là hai từ Thẩm Mỹ Vân đánh giá Hậu Thiên Lượng, cô nhìn Hậu Thiên Lượng ở phía trước dẫn đường, đến một tiểu viện nông gia, cậu ta giao chìa khóa cho đối phương, một nông dân lúc này mới mở cửa ra.
Lộ ra một phòng đầy hàng bên trong.
Nhìn thấy dàn radio chỉnh tê kia, mi tâm Thẩm Mỹ Vân nhảy dựng: "Cái này không chỉ có sáu trăm cái phải không?"
Hậu Thiên Lượng có chút ngượng ngùng, nở nụ cười: 'Một lần nhập sáu trăm đài, nơi này có tám mười lần nhập hàng gì đó."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Trong miệng thằng nhãi này không có lời nào nói thật.
Cô hít sâu một hơi: "Bán hết cho tôi?"
Hậu Thiên Lượng híp mắt cười: "Thím nhỏ, thím có thể mua từng đợt, không cần mua hết một lần."
Nghe nói như thế, Thẩm Mỹ Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Minh Viên, Quý Minh Viên giơ tay che mặt: “Đừng nhìn cháu, cháu không có gan trộm, hơn nữa cháu có gan trộm, cháu cũng không có tiền."
Thẩm Mỹ Vân cũng không muốn cò kè mặc cả với cậu ta, vì thế lập tức cắt đứt lời cậu ta: "Được rồi, trước tiên lấy cho tôi một ngàn chiếc radio, nếu dễ bán, tôi tiếp tục tìm cháu lấy hàng."
Thật ra người cậu ta nhắm đến nhập hàng đầu tiên là Quý Minh Viên, nhưng tên quỷ nhát gan Quý Minh Viên này lại không dám tiếp nhận.
Lúc này Hậu Thiên Lượng lập tức võ tay: "Thím là người làm việc lớn, không giống Quý Minh Viên, luôn do dự bỏ lỡ cơ hội."
Rất sảng khoái.
Hậu Thiên Lượng lại không tín nhiệm những người khác, những hàng này chỉ có thể tích lũy từng đợt một.
Người này là người làm ăn bẩm sinh.
Sợ là ngay cả bán tổ trạch nhà họ Quý cũng không có số tiền sáu con số.
Một nhóm hàng này nhập vào ít nhất phải sáu con số, cậu ta lấy đâu ra tiền?
Một tháng tiền lương cộng thêm hoa hồng của cậu ta có thể có hơn bốn trăm, cũng đã là tiền lương rất cao, để cho cậu ta lấy sáu con số ra nhập hãng, cái này không có nghĩa là là giết cậu ta thì là gì?
Cho nên tất cả đều vô ích.
Mặt khác năm vạn kia, coi như là hiếu kính thím nhỏ.
Hậu Thiên Lượng muốn nói bốn vạn, nhưng đối diện với ánh mắt cường thế của Thẩm Mỹ Vân, cậu ta lập tức nuốt lời trở lại: "Ba vạn năm thì ba vạn năm."
Ba vạn năm này tới tay cậu ta cũng là hoàn vốn cậu ta nhập hàng.
Thẩm Mỹ Vân cười cười: "Thím đâu có nói cháu. Được rồi, thím đi lấy tiền, Minh Viên giúp thím trông hàng, buổi tối tôi cho người tới lấy hàng, tổng cộng một ngàn chiếc radio, ba vạn năm?"
Thanh niên này cũng dễ nói chuyện.
Quý Minh Viên đắc ý: "Đó là điều bắt buộc, thím tôi một mình đơn thương độc mã mở trại chăn nuôi ở đội, sau khi dựng lên, lại từ chức xuống phía nam làm một mình, tự mình mở trại chăn nuôi riêng, sau khi mở xong, lại cảm thấy nhàm chán lập tức đến phía Nam buôn bán. Biết đường Nam Sơn ở Bằng Thành không?"
Đến trước mặt thím nhỏ của Quý Minh Viên, cậu ta tên là Hậu Thiên Lượng.
Cậu ta trước kia có thể tên là Hậu Thiên Ngưu.
Cô vừa đi, Hậu Thiên Lượng lập tức nói thầm với Quý Minh Viên: "Khí thế của thím nhỏ cậu cũng quá cường thế, ở trước mặt dì ấy tôi cũng không dám nói khoác lác."
Hoàn toàn không dám khoác lác.
Thẩm Mỹ Vân quét mắt nhìn cậu ta một cái, lúc này mới rời đi đến ngân hàng rút tiền.
Hậu Thiên Lượng thật đúng là biết một chút, người Dương Thành sinh ra và lớn lên ở đây, hai nơi nhảy qua nhảy lại.
"Chỗ đó chính là dì tôi mua." Quý Minh Viên giơ ngón tay cái lên: "Một con phố, đều bị dì ấy mua hết rồi."
Hậu Thiên Lượng: "Đậu má, trâu bò. Mua hết bao nhiêu tiền?"
Quý Minh Viên: "Cái này tôi làm sao biết được? Đây là tôi nghe mẹ tôi nói."
"Vậy cậu còn không mau đi ôm đùi thím? Sao lại làm nhân viên bán hàng ở xưởng truyền hình?"
Hậu Thiên Lượng cảm thấy Quý Minh Viên là một tên ngốc.
Quý Minh Viên lắc đầu: "Anh đây mà dựa vào người nhà sao? Nếu anh đây dựa vào người nhà thì đã sớm lăn lộn ở Bắc Kinh rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận