[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1731: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 4

Chương 1731: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 4Chương 1731: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Sáu Xuyên Không 4
Cô ấy quá bận rộn thì không có thời gian để chăm sóc gia đình, không có thời gian để chăm sóc con cái, đã vậy cô ấy và Lão Chu còn cãi nhau. Sau này, Triệu Xuân Lan mới nhận thức được rằng nếu cô ấy đi làm thì cô ấy sẽ phải hy sinh gia đình.
Giữa hai việc này, cô ấy đã lựa chọn gia đình.
Đúng là việc cô ấy lựa chọn gia đình thì hiệu quả về mặt kinh tế không quá tốt, nhưng không phải người nào cũng giống như Thẩm Mỹ Vân, cũng không phải người nào cũng giỏi giang như Thẩm Mỹ Vân.
Có một số người định sẵn là làm nội trợ ở nhà rồi.
Chu Thanh Tùng nghe xong thì cậu bé đột nhiên nói: "Mẹ, mẹ cũng rất lợi hại."
Chu Thanh Tùng vừa nói xong thì Triệu Xuân Lan không nhịn được mà muốn khóc. Bởi vì sự cống hiến của cô ấy ở nhà, cũng đã có người nhìn nhận được.
Cô ấy xoa xoa đầu Chu Thanh Tùng: "Được rồi, con đi ăn đi."
Chu Thanh Tùng dạ một tiếng, rồi đi tới bàn bên ngoài. Miên Miên nghe thấy động tính, nhìn sang.
Chu Thanh Tùng nhắc nhở Miên Miên, gì Thẩm có thể giỏi giang như vậy giờ chính là vì gì ấy đã đọc sách rất nhiều,
Miên Miên mím môi cười: "Mẹ của mỗi người là tốt nhất." Trong mắt cô bé, mẹ cô bé là người tốt nhất.
Điều Miên Miên thích là cuộc sống như bây giờ của Thẩm Mỹ Vân.
"Sau này em muốn trở thành một người giống như mẹ." Em có thể đi đây đi đó, có thể kiếm tiền, có thể tự do, không phải chịu bó buộc.
Chu Thanh Tùng cũng cảm thấy đấy là sự thật.
"Vậy thì em phải học tập chăm chỉ nhé."
"Mẹ của anh cũng rất tốt" Cậu bé đột nhiên nói. "Ai thế?"
Ăn xong, Miên Miên cũng chọn một cuốn sách để đọc cùng Chu Thanh Tùng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm qua cô bé đến nhà Chu Thanh Tùng để mượn sách.
Tuy nhiên, vừa bước vào, cô bé nhìn thấy căn phòng đầy sách, Miên Miên rất ngạc nhiên. Cô bé bước đến giá sách, chạm vào những hàng sách rồi đột nhiên nói: "Em có một người bạn cũng thích đọc sách như anh vậy.
"Đương nhiên."
Chu Thanh Tùng rất thù địch với cái tên đó, chỉ nghe thôi cũng khiến cậu bé không thích. Cậu bé im lặng, lấy sách rồi đi thẳng ra ngoài.
"Anh trai Hướng Phác, nếu như hai người quen biết nhau, có lẽ có thể trở thành bạn tốt."
Cả hai đều thích đọc sách, đều sống hướng nội và thích ở nhà chứ không ra ngoài.
Chu Thanh Tùng cảm thấy hơi tò mò.
Cậu bé thậm chí còn không muốn ở trong căn phòng đó của mình luôn.
Miên Miên ừ rồi đi ra khỏi phòng của Chu Thanh Tùng, trước khi đi ra ngoài, cô bé liếc nhìn Chu Thanh Tùng đang đứng ở cửa một chút.
"Chị cũng không biết."
Nhị Nhạc chạy vào: "Chị Miên Miên, sao anh trai em lại đi ra ngoài thế?"
Cô bé nhìn bóng dáng rời đi của Chu Thanh Tùng, trong lòng cảm thấy hơi khó hiểu. Cô bé không hiểu vì sao Chu Thanh Tùng đột nhiên tức giận.
"Quên đi, mặc kệ anh ấy, chúng ta đi đến hầm trú ẩn chơi đi. Bên đó có rất nhiều bạn bè."
Miên Miên: "2"
Chu Thanh Tùng cũng đang nhìn cô bé.
Hai đôi mắt chạm nhau.
Chu Thanh Tùng mím môi mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì sao? Cậu bé không thích Miên Miên gọi Ôn Hướng Phác là anh trai Hướng Phác.
Rõ ràng bọn họ là mới là những người gặp nhau đầu tiên.
Miên Miên chưa bao giờ gọi cậu bé là anh trai Thanh Tùng cả. Luôn luôn gọi là Chu Thanh Tùng. Không những thế, trước đây Miên Miên không thích nói chuyện với cậu bé.
Sau này, khi lớn hơn một chút, cho nên thỉnh thoảng Miên Miên mới nói chuyện một chút với cậu bé.
Chu Thanh Tùng không hiểu tại sao Miên Miên lại đối xử khác biệt với nhau như thế. Cô bé thà chơi với Nhị Nhạc hơn là chơi với cậu bé.
Đáng tiếc là cho dù Chu Thanh Tùng suy nghĩ nhiều như thế nào đi chăng nữa mà cậu bé không mở miệng nói thì sẽ chẳng ai biết chuyện này cả.
"Anh trai của em có chuyện gì thế?"
Miên Miên hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của Chu Thanh Tùng, liền đi hỏi Nhị Nhạc, thì Nhị Nhạc quay đầu lại nói: "Anh trai em ngày nào cũng như vậy. Mặc kệ anh ấy, chúng ta nhanh đi chơi đi và gọi chị Mai Hoa và Tứ Muội tỷ tỷ đi."
"Đi đánh bao cát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận