[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1218: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không T1

Chương 1218: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không T1Chương 1218: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Lăm Xuyên Không T1
Nếu Quý Trường Tranh đi, tương lai anh được thăng chức là chuyện chắc như đỉnh đóng cột.
Quý Trường Tranh không nói lời nào.
Hàng Vi Quốc ở bên cạnh hòa giải: "Lúc tôi rời khỏi đội, cũng chỉ ở chức vụ cấp doanh giống như cậu, hiện tại thăng hai cấp, được điều đến Thiểm Bắc."
"Năm sau sẽ đi nhậm chức."
Khoảng thời gian này cũng là đoạn thời gian cuối cùng anh ấy ở bên cạnh lãnh đạo già.
So với lãnh đạo già, lời nói của Hàng Vi Quốc hiển nhiên thực tế hơn một chút vì bản thân anh ấy chính là ví dụ tốt nhất.
“Trường Tranh..."
"Năm đó lúc tôi đi, cậu mới gia nhập đội, cơ hội này rất tốt, tôi khuyên cậu không nên bỏ qua."
Nhưng Quý Trường Tranh lại từ chối thẳng thừng: "Lãnh đạo, anh Hàng, tôi ở Mạc Hà rất tốt, không đi đâu cả."
Nhóm người sư đoàn trưởng Trương vốn muốn phản đối, nhưng nghe thế bỗng dưng không nói ra câu khuyên bảo hay là phản đối nào.
Đi theo đồng chí Cao trong tương lai sẽ bước trên con đường tắt.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra.
Dù sao, Quý Trường Tranh ở trong góc núi nghèo như bọn họ, chắc chắn không bằng đến Bắc Kinh, đi theo đồng chí Cao thì tốt hơn.
Khi mọi người đều cho rằng, Quý Trường Tranh sẽ đồng ý.
Hàng Vi Quốc tận tình khuyên bảo.
Đây chính là nghệ thuật nói chuyện của nhân vật lớn, ẩn ý là nếu uống say, vậy cho cậu một cơ hội đổi ý.
Đồng chí Cao nhíu mày: "Trường Tranh à, cậu biết mình đang nói gì không?"
"Có phải uống say rồi không?"
Vừa nói dứt câu, người ở đây cho rằng mình nghe lầm.
Nói xong.
Quý Trường Tranh lắc đầu: "Tôi không uống rượu."
Anh đứng lên, nghiêm túc nói với đồng chí Cao: "Cảm ơn ngài đã nâng đỡ, nhưng tôi suy nghĩ rất kỹ càng, tôi vẫn quyết định ở lại doanh trại Mạc Hà."
Hơn nữa còn là cơ hội công khai.
Sư đoàn trưởng Trương vẫn luôn im lặng nhịn không được võ bàn, kêu lên một tiếng: "Được!"
Ông ấy nhất định đã đuổi người về.
Lúc ông ấy nói chuyện còn vô cùng vênh váo đắc ý.
"Ví dụ như, đồng chí Quý Trường Tranh của chúng tôi."
Nói xong ông ấy đứng lên, vỗ vỗ bả vai đồng chí Cao: "Anh Cao, anh thấy không, tiền đồ tuy tốt, nhưng có vài người lại không yêu."
Lão già này ngàn dặm xa xôi tới doanh trại ông ấy cướp người, thật quá đáng. Nếu không phải do đối phương đã từng là ở trong doanh trại bọn họ.
"Đây mới là chiến sĩ giỏi của doanh trại Mạc Hà chúng tai"
Đồng chí Cao không để ý lời của sư đoàn trưởng Trương nói, ông ấy chỉ thở dài, ánh mắt tiếc nuối nhìn Quý Trường Tranh: "Cậu thật sự không đi sao?"
"Đi theo tôi, được điêu đến Bắc Kinh, thân thủ cậu tốt, năng lực mạnh, trong lòng chúng tôi đều biết rõ, cậu ở Mạc Hà sẽ bị mài mòn, nhưng nếu cậu tới Bắc Kinh thì khác, trời đất bên kia rộng lớn hơn, cũng thích hợp cho sự phát triển của cậu."
Đây là sự thật. Cũng nói rất thật lòng.
Đối với đồng chí Cao mà nói, kiếm được một mũi nhọn về, bồi dưỡng thật tốt, như vậy trong tương lai một người lính này có thể chống đỡ cả một trung đoàn.
Đây là mầm non lãnh đạo bẩm sinh.
Không thể cứ chôn vùi như vậy được.
Không phải ông ấy nói Mạc Hà không tốt, mà là Mạc Hà quá nhỏ, rồng ở bãi cạn chỉ có thể loanh quanh một chỗ, muốn bay lượn chín tầng trời, nhất định phải đến nơi biển rộng.
Tới biển rộng mênh mông vô bờ, mới là đích đến cuối cùng.
Lời này của đồng chí Cao tuy rằng khó nghe, nhưng sư đoàn trưởng Trương lại không thể cãi rằng ông ấy nói sai.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, ăn một lần thịt thì giống như ăn tết vậy.
So với Bắc Kinh giàu nứt đố đổ vách, hiển nhiên bên kia là nơi phát triển tốt hơn.
Cho nên, đối mặt với sự khuyên can lần thứ hai của đồng chí Cao, lúc này đây, sư đoàn trưởng Trương lựa chọn im lặng.
Ông ấy chỉ cầm một điếu thuốc, đốt que diêm, hít một hơi thật sâu, gương mặt buồn bã: "Trường Tranh, lời này của lão Cao tuy khó nghe nhưng là sự thật."
"Cậu suy nghĩ cho kỹ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận