[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1766: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 5

Chương 1766: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 5Chương 1766: Ngày Thứ Hai Trăm Xuyên Không 5
Để liên hệ cho ai đó cần phải qua mấy bước ngoặt.
Cũng không biết khi nào Kim Lục Tử mới có thể tới.
Kim Lục Tử người được Thẩm Mỹ Vân nhớ tới sau khi nhận được tin tức còn bận ăn một tô mì lạnh, uống hết một chén chè đậu xanh.
Sau đó mới xuất phát từ công xã Thắng Lợi tới thành phố Mạc Hà.
Khi cậu ta tới thành phố Mạc Hà lần nữa đã là hơn 6 giờ chiều. Sau khi cậu ta tới điểm hẹn thì nhìn thấy cửa sắt bị khóa. Vào lúc Kim Lục Tử đang hoang mang.
Cậu ta nhìn thấy có một tờ giấy được nhét ở khe cửa. Sau khi cậu ta mở ra, dựa theo địa chỉ trên đó tìm thấy chỗ ở tạm thời của Thẩm Mỹ Vân.
Cậu ta đi tới quầy lễ tân hỏi thăm. Do Thẩm Mỹ Vân đã dặn dò trước đó nên đối phương thoải mái thông báo cho cậu ta.
Lúc Kim Lục Tử tìm tới, Thẩm Mỹ Vân đang mơ mơ màng màng ngủ. Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cô lập tức giật mình tỉnh dậy.
Ba tiếng, không trễ lấy một phút.
"Anh Lục?"
"Sao nhanh vậy?"
Kim Lục Tử: "Là tôi."
Khi nhìn thấy Kim Lục Tử đứng ngoài cửa, Thẩm Mỹ Vân có hơi hoảng hốt.
Kim Lục Tử cười khổ: "Tôi vừa nhận được tin lập tức nhờ người cho ké xe tới đây."
Cô ấy gọi Miên Miên, Miên Miên cũng dậy theo. Lúc này Thẩm Mỹ Vân mới dậy ra mở cửa.
Miên Miên nghe Thẩm Mỹ Vân hỏi vậy lập tức nhảy xuống giường theo bản năng: "Con cũng đi."
Thẩm Mỹ Vân lại không có công cụ nên lười làm vệ sinh. Tốn công sức làm vệ sinh chẳng bằng tìm chỗ nào đó để nghỉ ngơi còn hơn.
Tốn một đồng hai mà cả cô và Miên Miên đều thoải mái.
"Vậy đi thôi, tôi đưa anh qua xem hàng." Thẩm Mỹ Vân quay đầu nhìn Miên Miên: "Con đi cùng chúng ta hay ở lại đây nghỉ ngơi?" Cô cũng không muốn nghỉ ngơi ở căn nhà thuê kia, chỗ nào cũng đầy bụi.
Ra tới bên ngoài, Thẩm Mỹ Vân đưa Kim Lục Tử qua đó: "Anh đã thấy rồi?"
"Đi rửa mặt đi, mau lên."
Miên Miên dạ một tiếng. Sau khi vệ sinh xong, cô bé lập tức đi cùng Thẩm Mỹ Vân.
"Vậy cùng đi."
Kim Lục Tử gật đầu: "Tờ giấy còn ở trên người tôi."
Thẩm Mỹ Vân: "Tôi cố ý chọn đó."
"Căn nhà này rất tốt."
Sau khi tiến vào, Thẩm Mỹ Vân nhìn xung quanh, phát hiện không có ai mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ khoảng năm phút đã tới nơi, Thẩm Mỹ Vân cầm chìa khóa mở cửa. Miên Miên và Kim Lục Tử cũng theo sát ngay sau.
Đối với Kim Lục Tử mà nói, việc kinh doanh của bọn họ không thể bị phơi bày ra ánh sáng nên chọn nơi càng ít người càng an toàn.
"Vứt đi."
"Đi thôi, vào bên trong đi." Ngoài cửa lớn bên ngoài ra còn có một cửa chính và cửa trong phòng ngủ.
Mấy thứ đó bị Thẩm Mỹ Vân bỏ ở sau cánh cửa thứ ba.
Cũng coi như là an toàn tuyệt đối.
Kim Lục Tử thấy cảnh tượng này bèn cảm thán: "Mỹ Vân, cô cũng thật cẩn thận."
"Hết cách, vì an toàn cả thôi." Sau khi đưa Kim Lục Tử vào nhà, Thẩm Mỹ Vân liền nói: "Hầu như mọi hàng hóa đều ở đây, rượu trắng, đường trắng, lá trà, bột mì, gạo trắng."
Kim Lục Tử thấy cảnh tượng đó thì thoáng ngây người.
Là một người chuyên thu mua hàng hóa, cậu ta còn phải nói: "Nhiều hàng vậy." Chiếm hết nửa căn nhà rồi.
Thẩm Mỹ Vân: "Nuốt nổi không?"
"Đương nhiên!"
Kim Lục Tử: "Dù có phải đập nồi bán sắt cũng phải nuốt hết."
Cậu ta xoay người nhìn khắp nơi: "Mấy thứ này nặng bao nhiêu cân, số lượng bao nhiêu?"
Thẩm Mỹ Vân thầm nghĩ: "Rượu trắng khoảng 300 cân, đường trắng khoảng 280 cân, lá trà 50 cân, bột mì mười bao 20 cân, tổng 200 cân, gạo trắng mười bao 20 cân, cũng 200 cân."
"Con số đại loại là thế."
Kim Lục Tử vừa nghe vừa cầm sổ tính toán: "Nồng độ rượu trắng là bao nhiêu?"
"52 độ.
"Tôi tính cho anh theo giá rượu xái. Trên thị trường bán bảy hào một cân, tôi bán cho anh chín hào một cân."
"Như vậy giá rượu trắng là hai trăm bảy." Cậu ta còn cố ý ghi chép lại giá rượu trắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận