[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1753: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 7

Chương 1753: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 7Chương 1753: Ngày Thứ Một Trăm Chín Mươi Tám Xuyên Không 7
"Trước nghỉ ngơi một lát, hồi sau anh đưa mọi người đi ăn cơm.
Dọc đường đi lại đây, trong đầu Quý Trường Tranh suy nghĩ: "Hiện tại có ba lựa chọn, thứ nhất chúng ta đi tới căn tin trường học, thứ hai đi tới quán của ông Mạc, thứ ba là đi tới khách sạn quốc doanh"
Thẩm Mỹ Vân cảm thấy nào cũng được, Miên Miên không cần nghĩ nói: "Con muốn đi quán của ông Mạc."
Cô đã nghe qua đồ ăn ở đây rất ngon.
Thẩm Mỹ Vân: "Vậy tới quán của ông Mạc đi."
Nói xong, cô nhìn hành lý: "Nhưng mà chân giò và gà phải ăn, từ Mạc Hà tới đấy mất bốn tiếng, nếu không ăn thì sợ là bị hỏng."
Quý Trường Tranh mở mắt ra xem một cái, quả nhiên là móng giò lớn, om đến màu sắc rõ ràng, bóng loáng, còn có một cái chân giò sau và một túi chân gà.
Thật lòng thì lúc nhìn thấy thịt, mắt Quý Trường Tranh lập tức sáng lên: "Không cần lo bị hỏng, anh có thể ăn rất nhiều."
Ba đến bốn cân thịt khiến cho bụng anh no căng, không giống như cảm giác ăn cơm ở căn tin.
Vì vậy, trước ánh mắt khiếp sợ của Thẩm Mỹ Vân và Miên Miên, chỉ năm phút đồng hồ, Quý Trường Tranh đã giải quyết hết cái móng nặng ba đến bốn cân.
Miên Miên: "...'
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Hơn nữa còn ăn sạch chỉ còn lại mỗi xương.
"Ba thật là lợi hại." Một cái móng giò to như vậy mà bị ba ăn một hơi đã hết rồi.
Thẩm Mỹ Vân hơi nghi ngờ, Quý Trường Tranh bật cười nói: "Anh biểu diễn cho em xem." Còn một nguyên một cái chân giò.
Căn tin cũng có thịt nhưng đều là một miếng, ăn không quá ngon. Nhưng móng giò này khác, cảm giác ăn miếng lớn thật sự rất sung sướng.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Còn muốn ăn nữa không?"
"Ba đã lâu không được ăn thịt ngon như thế."
Quý Trường Tranh cất đồ này kia, nghĩ rồi để lại mười cái chân gà xuống bàn nói: "Để đói bụng thì ăn."
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Em với Miên Miên đi nghỉ."
Mang mấy thứ này vào nhà nghỉ rất bất tiện.
Quý Trường Tranh lắc đầu nói: "Tạm thời không ăn nữa, anh mang về ký túc xá trước."
Thẩm Mỹ Vân cũng không từ chối, nhưng giờ ăn không nổi, thời tiết nóng thế này, không muốn ăn đồ dầu mỡ.
Còn Quý Trường Tranh cầm theo thịt lợn, thịt gà và túi đậu phộng đi về, đi thẳng về phía ký túc xá.
Quý Trường Tranh ừ một tiếng, dọn dẹp xong thì trở vê ký túc xá. Đợi anh đi rồi, Thẩm Mỹ Vân kéo Miên Miên vào trong phòng tắm xả nước tắm rửa và thay quần áo.
"Trước cứ để đấy, em xe tối nay Miên Miên ăn hay không."
Gia đình mà.
Trước đi nghỉ một lạt dù sao đã lái xe cả buổi sáng nên có hơi mệt.
Tất nhiên nếu để cho người ngoài biết sẽ bảo cô giả bộ. Đến thịt mà cũng ghét bỏ.
Anh vừa về tới thì Triệu Viên đã chờ. Không, phải là ký túc xá bên cạnh, chỉ cần là bạn bè lần trược đã ăn đồ ngon đều ở ký túc xá bọn họ.
Quý Trường Tranh mở cửa thấy bên trong năm sáu người đứng chật kín.
Quý Trường Tranh: "..." Không chờ anh mở miếng, các bạn cùng ký túc xá đã nhiệt tình đi lên đón: "Trường Tranh, cậu về rồi à?"
"Đồ này có nặng không? Có muốn tôi giúp cầm không?"
Giọng điệu này đúng là không biết xấu hổ.
Quý Trường Tranh liếc bọn họ một cái cũng không đưa đồ ra vì giờ đưa ra thì sau sẽ không có.
Anh khoanh tay nhìn bọn họ nó: "Thời gian trường trường học phát phiếu. Mấy phiếu vải, phiếu ăn, phiếu công nghiệp, phiếu tiếp tế đặc biệt của mọi người vẫn còn chứ?"
Nghe lời hiểu ró ý.
Mọi người đều hiểu được nói: "Của tôi đây."
"Của tôi đây."
"Tôi đi lấy cho anh."
Chỉ trong chốc lát, Quý Trường Tranh thu được một xấp vé đủ loại. Với người khác thì khó nhưng anh co tận ba mươi phiếu.
Về cơ bản thì đều là lợi ích mà nhà trường cho học sinh.
Quý Trường Tranh không lấy phiếu không. Anh cống hiến chân giò, còn để cho Triệu Hướng Viễn cầm một cái cặp lồng bằng nhôm ra, để hơn nửa thịt gà vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận