[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1239: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 6

Chương 1239: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 6Chương 1239: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Bảy Xuyên Không 6
Thẩm Mỹ Vân quả quyết nói: "Chiêu mẹ theo con đến hợp tác xã cung ứng."
Cái này...
Trần Thu Hà: "Con cất tiền đi, đừng tiêu lung tung. Trường Tranh kiếm tiền không dễ đâu."
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày: "Tiền lương của con cũng không thấp hơn Quý Trường Tranh."
Lần này, Trần Thu Hà không còn lời nào để nói: "Vậy con đừng tiêu bậy."
Đống áo bông áo khoác quân đội và sữa mạch nha này, cái nào không đắt chứ.
Thẩm Mỹ Vân không nghe, cô cứ muốn mua đó, tìm cái cớ rồi lấy đồ ra thôi.
Nếu không thì để mãi trong Bào Bào làm gì.
Chiều ra hợp tác xã cung ứng, người vẫn đông, chủ yếu đi mua sắm hàng tết, hàng quán nào cũng người chen người.
Vì vậy, không cần biết Trần Thu Hà có đồng ý không, cô đều kéo đối phương đến hợp tác xã công ứng, không dẫn Miên Miên theo.
Ít nhất phải để người ngoài thấy đồ đạc trong nhà đến từ con đường hợp pháp.
Vì thế, chỉ có hai người Thẩm Mỹ Vân và Trần Thu Hà tới hợp tác xã.
Miên Miên muốn cùng lên núi lắp bẫy với ông ngoại cậu, rõ ràng đối với con bé mà nói, làm chuyện này thoải mái hơn đến hợp tác xã công ứng đông người chen chúc nhiều.
Nhỡ lộ tẩy, không kiếm được cớ thì toang.
Lúc ở trong đội, có Quý Trường Tranh ở đó nên cô mới không dám lấy ra ngoài.
Nhìn mọi người giơ tiền và vé, tranh nhau đến chỗ nhân viên bán hàng, Thẩm Mỹ Vân trố mắt: 'Đây mới thật sự là chợ Tết nè."
"Tôi muốn nửa cân kẹo lạc, một cân kẹo trái cây cứng." "Tôi muốn một cân nước tương."
"Tôi muốn hai cân hạt dưa."
"Vợ bác sĩ Thẩm, cô cũng tới mua đồ tết à."
Một cái hợp tác xã nho nhỏ như dồn hơn trăm người.
Đương nhiên, chủ yếu vẫn do không gian hẹp nên mới trông chật chội.
Lần trước cô đi họp chợ ở thành phố Cáp, cảm giác cũng không đông bằng hôm nay.
Một bà dì chào hỏi Trần Thu Hà, họ có lẽ không biết Trần Thu Hà, nhưng chắc chắn biết Thẩm Hoài Sơn.
"Vị này là?"
Trần Thu Hà không biết đối phương, nhưng bà ấy vẫn nhận ra thiện ý của đối phương nên gật đầu.
Có thể nói, mười mấy đội sản xuất của công xã Thắng Lợi không ai không biết Thẩm Hoài Sơn.
Lâu rồi, danh tiếng của Thẩm Hoài Sơn cũng truyền khắp công xã Thắng Lợi.
"Đúng vậy."
Thẩm Hoài Sơn đi khắp hang cùng ngõ hẻm khám bệnh cho mọi người, y thuật của ông ấy tốt, thu phí thấp, có tiền thì trả tiền, không có tiền thì cho trứng gà cũng được.
Tranh thủ lúc xếp hàng không vào tranh được, dì kia bắt đầu tán gấu.
Trân Thu Hà kiêu ngạo nói: "Đây là con gái của tôi."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu với đối dương."
Mắt bà dì sáng lên: "Đây là con gái xưởng trưởng của cô à? Vừa trẻ vừa đẹp."
Từ câu cảm thán là có thể nhìn ra sự kinh ngạc của đối phương.
Sau khi tin này lan rộng, làng trên xóm dưới đều biết bác sĩ Thẩm có một đứa con gái làm xưởng trưởng ở bộ đội. Thẩm Mỹ Vân xấu hổ gần chết, nhưng Trần Thu Hà không thì khác, bà ấy cười, rất kiêu ngạo: “Đúng vậy, là nó."
"Vợ bác sĩ Thẩm, cô dạy con thế nào vậy? Giỏi quá."
Trần Thu Hà nổi lên hứng thú: "Tôi không dạy đâu, con trẻ tự học thành tài, nó thông minh lanh lợi, học cái gì cũng biết, còn chịu động não nên thăng chức cũng nhanh."
"Đúng rồi, không phải tôi từng nuôi heo ở đại đội Tiền Tiến à? Tuyệt kỹ nuôi heo cũng do Mỹ Vân nhà chúng tôi dạy."
Bà dì kia ồ lên: "Con gái nhà cô giỏi ghê."
Thẩm Mỹ Vân: "..."
Nghe không nổi nữa, nghe không nổi nữa.
Thật xấu hổ.
Có lẽ, trong mắt mẹ cô, cô không có khuyết điểm nào hết nhỉ?
Thẩm Mỹ Vân xoa xoa tay" "Mẹ, hai người nói tiếp đi nhé, con qua bên cạnh xem thử."
"Được, con đi đi, mẹ đứng đây chờ.”
Thẩm Mỹ Vân gật đầu, đã đi rất xa rồi nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt hâm mộ ghen tị của bà dì kia.
Hu hu hu.
Thật đáng sợ.
Quá đáng sợ.
Cô nhanh chóng thay đổi phương hướng, vọt vào đám đông, tính ra rất ít người mua gạo và bột mì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận