[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 924: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1

Chương 924: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1Chương 924: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Một Xuyên Không 1
Hôm nay cô dám đến tìm vì sau lưng còn có chỗ dựa là Quý Trường Tranh.
Đối phương biết vậy nên sẽ không dám động vào cô.
Người nọ tên là Kim Lục Tử.
Cậu ta là một trong những con buôn, cũng là người giàu nhất nhóm đầu cơ, đương nhiên cũng vì vậy nên dù ăn cơm tù nhiều lần, cậu ta lại được thả ra ngoài.
Vài năm trước lúc thu mua đồ cũ, cậu ta đã thu mua được thứ tốt nên để dành được vốn liếng về sau.
Sau này, Kim Lục Tử còn bán bên vật liệu thép để kinh doanh nữa.
Trở thành nhà giàu mới nổi ở đây.
Lúc Thẩm Mỹ Vân nhớ lại cốt truyện, Kim Lục Tử ngồi trên ghế cao, cầm trong tay điếu thuốc rồi an tĩnh rút ra.
Nói thật, Thẩm Mỹ Vân có chút bất ngờ vì Kim Lục Tử lại trẻ tuổi như vậy, bởi vì cậu ta chỉ xuất hiện trong truyện gốc ở đoạn sau thôi.
"Cô tìm tôi sao?”
"Muốn mua bán gì sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng: "Anh Lục?"
Cậu ta đánh giá Thẩm Mỹ Vân.
Tiếng nói rất tỉnh táo, không có chút sợ hãi nào.
Tuổi cậu ta không lớn lắm, tâm mười sáu mười bảy tuổi.
Cũng không biết ra sao mà cậu ta lại yêu thương Lâm Lan Lam hơn con gái ruột.
Còn thành lập công ty quốc tế riêng nữa.
Đương nhiên, người này cũng là cha nuôi của Lâm Lan Lan.
Khi đó cậu ta đã là một nhà giàu thành công, hô phong hoán vũ. Thẩm Mỹ Vân: "Xe đạp phượng hoàng, mua không?"
Đương nhiên trong truyện, Lâm Lan Lan là người ai gặp cũng thích, đương nhiên có hào quang nhân vật chính.
Nghĩ vậy, cô thấy như thế cũng hợp lý.
Dù sao Thẩm Mỹ Vân bây giờ nhìn lại cũng cảm thấy khó hiểu.
Cô nhìn cậu ta, ánh mắt nhìn thẳng.
Thẩm Mỹ Vân cau mày: "Năm mươi chiếc?"
Thẩm Mỹ Vân: "Cậu muốn bao nhiêu?"
Kim Lục Tử nghe nói như vậy, cậu ta cười một cái: "Xe đap phượng hoàng? Bao nhiêu, một cái thì không có nghĩa lý gì đâu."
Thẩm Mỹ Vân không hiểu, đang giả bộ gì vậy.
Kim Lục Tử giơ bàn tay ra.
Kim Lục Tử có vóc dáng rất cao, nhưng đang là mùa hè mà trên ghế lại lót một tấm đệm thật dày?
Đây là tất cả xe đạp trong bào bào của cô rồi.
Kim Lục Tử sững sốt một chút: "Bao nhiêu?"
Cậu ta tính nói năm chiếc thôi.
Thẩm Mỹ Vân: "Không phải cậu muốn năm mươi chiếc sao?"
Kim Lục Tử ngồi ngay ngắn người lại: "Cô gái này thật buồn cười. Năm mươi chiếc, cô có biết trên toàn bộ thị trường một năm có bao nhiêu xe đạp phượng hoàng được bán ra không?”
Thẩm Mỹ Vân sao mà biết được?
Kim Lục Tử: "Một năm chưa tới mười chiếc."
Xe đạp phượng hoàng không giống xe đạp loại khác, đây là loại đắt tiền nhất.
Thẩm Mỹ Vân ho nhẹ một tiếng, thuận theo nói: "Tôi còn tưởng anh Lục đây đùa tôi, muốn năm mươi chiếc thì tôi cũng không có mà bán."
"Cô có bao nhiêu?”
"Mười chiếc."
"Bao nhiêu?”
Kim Lục Tử ngồi ngay ngắn người lại, nhìn cô hỏi: "Cô có nói đùa không vậy?"
Thẩm Mỹ Vân bình tĩnh nói: "Đương nhiên, không làm ăn lớn một chút thì sao mà dám kinh động đến Lục Tử đây được?"
Kim Lục Tử đứng lên, nhìn cô ba giây rồi nói: "Dẫn tôi đi xem."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Nói giá trước đi."
Kim Lục Tử suy tư một chút: "Chắc chắn là hàng phượng hoàng chứ?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng.
"Hai trăm một chiếc."
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Đồng chí Kim, cậu đừng nói đùa."
Từ anh Lục Tử đến đồng chí Kim.
Kim Lục Tử: 'Mười chiêc xe đạp phượng hoàng, khắp chốn này chỉ có mình Kim Lục Tử tôi dám mua thôi."
Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Tôi có thể không bán mà không phải sao?"
"Cô gái, cô là người thông minh mà, không đến nổi làm việc ngu xuẩn vậy chứ?"
Thẩm Mỹ Vân: "Bán thua thiệt quá thì chẳng thà không bán, trùng hợp thay..."
Cô nhìn cậu ta: "Tôi còn là người ngu xuẩn thế đấy."
"Hai trăm ba."
Thẩm Mỹ Vân: "Vẫn còn thấp."
"Cô gái, cô không thể tuyệt đường của tôi được chứ."
Kim Lục Tử biết đây là khoản mua bán lớn. Thẩm Mỹ Vân chậm rãi đáp: "Sao lại tuyệt đường của cậu được chứ?" Nghe vậy, đôi mắt của cậu ta bỗng co rút lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận