[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2196: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 1

Chương 2196: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 1Chương 2196: Ngày Thứ Hai Trắăm Năm Mươi Mốt Xuyên Không 1
Ở trong mắt bọn họ, làm một người tự đi ăn kiếm ăn là rất mất mặt.
Cô ấy thấy Thẩm Mỹ Vân trông xinh đẹp như vậy, mà khí chất trên người cũng không giống một người bình thường chút nào.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Đã là kiếm ăn thì chẳng phân biệt giàu hay nghèo, tôi chỉ muốn thử một chút thôi."
Thật ra bản thân cô đã sớm làm qua cái nghề tiêu thụ này rồi, trước kia là bán heo còn hiện tại là bán những thứ đồ lặt vặt này, chỉ là hàng hóa không giống nhau thôi chứ về bản chất thì chẳng hề khác biệt.
Đều là bán hàng cả.
Đối phương nghe thấy thì cũng cảm thấy đáng tiếc: "Cô có còn những thứ gì khác nữa không?" Mặc dù cảm thấy tiếc thương nhưng nên mua thì vẫn mua.
Thẩm Mỹ Vân lại lấy kèn ác-mô-ni-ca, thắt lưng nhiều lớp, cùng cả kẹp tóc con bướm ra.
Đối phương nhìn thấy kèn ác-mô-ni-ca thì đôi mắt sáng lên: "Cô còn có cái này sao?"
Thế mà Thẩm Mỹ Vân chỉ bán với giá hai mươi hai đồng.
Có không ít người cảm thấy cực kỳ hâm mộ.
Vậy nên cô mới hai mươi hai đồng.
Thẩm Mỹ Vân nói: "Hai mươi hai đồng." Vốn dĩ cô muốn bán nó với giá hai mươi đồng, nhưng sau đó lại thay đổi ý định, để cho đối phương có cơ hội trả giá.
Cô ấy cầm lên một chiếc, vuốt nó nhè nhẹ rồi hỏi: "Cô bán cái này thế nào?"
"Hai mươi hai sao?" Hiển nhiên đối phương cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: "Cô chắc chắn chứ?" Trước kia lúc cô ấy ở đơn vị đã có lúc nghe thấy người ta nói, một chiếc kèn ác-mô-ni-ca thế này được bán với gia ba mươi đến bốn mươi đồng, gần như bằng tiền lương của một tháng. Trước kia cô ấy đã từng nhìn thấy một đồng nghiệp làm ở khoa truyền thông mỗi ngày đều chơi kèn ác-mô-ni-ca, đừng nhắc đến chuyện việc này có bao nhiêu phong cách phương Tây.
Đối phương vừa nghe được thì trả lời: "Vậy cô cũng thật là chân thành đó."
Thẩm Mỹ Vân nhìn biểu cảm của cô ấy thì cũng đại khái đoán được một chút: "Tôi đây là đang bán cho cô với giá bán sỉ đó, hơn nữa cô lại là khách hàng đầu tiên của tôi nên đương nhiên tôi cũng không thể bán giá cao cho cô được, tôi chỉ bán với giá hai mươi hai đồng thôi, lãi vê hai đồng được hai đồng từ cô đó."
"Hoàn toàn chỉ là lộ phí cho tôi thôi."
Giá này cũng giảm được một nửa rồi ấy chứ.
Giá vốn cộng lại là ba đến năm đồng, cô bán được với giá ba mươi lăm khối, như vậy lãi vê được gấp mười lần.
Cô hoài nghi chính mình có tiêm năng trở thành gian thương.
Một chiếc kèn ác-mô-ni-ca, một chiếc đồng hồ đeo tay điện tử, lại thêm một tấm kẹp tăm.
Thẩm Mỹ Vân: "..." Cô nhìn đối phương hoan hoan hỉ hỉ trả hai mươi hai đồng mua chiếc kèn ác-mô-ni-ca, sau đó hoảng hốt rời đi.
Cô rời đi từ toa giường nằm đó, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, làm một nhà buôn thật sự kiếm được ra tiền.
Chờ đến khi Thẩm Mỹ Vân vòng về giường nằm của bọn họ thì Kim Lục Tử và Diêu Chí Anh vẫn còn chưa trở lại, Thẩm Mỹ Vân lại cầm tiền tính toán, buổi trưa bọn họ có thể ăn được một bữa ngon trên xe lửa rồi.
Tổng cộng thu về được hai trăm tám mươi đồng bạc.
Sau khi khai trương thành công thì sau đó Thẩm Mỹ Vân bán hàng rất thuận lợi, cô chỉ việc chạy một chuyến là đã bán được toàn bộ số hàng mà cô mang theo.
Hóa ra lãi lộc đều ở chỗ này.
Cái này còn dễ kiếm được tiền hơn so với làm việc theo ca. Khó trách nhiều người lại trở nên giàu có vào những năm tám mươi đến vậy.
Trước đó bọn họ vì đã hoàn toàn rỗng túi, chỉ còn lại đủ tiền để mua vé xe lửa nên đến cả thức ăn cũng chỉ có thể ăn bánh nướng rồi để dành lại, định dùng mấy thứ đồ cầm cự đến khi trở vê.
Thế nhưng hiện tại thì không cần nữa rồi.
Bọn họ có thể ăn đồ ăn tươi trên xe lửa vừa mới làm xong, vốn dĩ trên xe lửa vẫn luôn có bán thức ăn, chẳng qua là có hơi đắt thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận