[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1793: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 5

Chương 1793: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 5Chương 1793: Ngày Thứ Hai Trăm Lẻ Ba Xuyên Không 5
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Hoài Sơn vừa đến đã nghe thấy đồ đệ của mình nhắc đến mình.
Diêu Chí Quân tóm tắt tình hình, Thẩm Hoài Sơn vừa nghe xong đã lập tức ngồi xuống, nhưng Hồng Đào lại lo lắng nói một câu.
"Tôi không có tiền"
Đây cũng là lý do cô ấy không dám đến trạm y tế.
Ở nơi này, không có tiền thì một bước khó đi, cô ấy đã nghĩ đến việc quỳ xuống cầu xin, có điều cô ấy biết rõ rằng, rất nhiêu chuyện không phải cứ quỳ lạy là có thể van xin được.
"Không sao, trước tiên tôi sẽ xem cho bé." Nghe vậy, Hồng Đào thở phào nhẹ nhõm. Thẩm Hoài Sơn bế Tiểu Nha từ tay Hồng Đào ra, ấn nhẹ xuống, theo vị trí ông ấy ấn, bé gái khóc to hơn.
"Có đau ở đây không?"
Bé gái hai tuổi đã có thể hiểu được lời nói, Tiểu Nha gật đầu: "Đau, đau."
Hồng Đào gật đầu lia lịa, xúc động nói: "Cảm ơn ông, bác sĩ Thẩm." Điểm thanh niên trí thức có dầu mè, Tào Chí Phương vội vàng chạy vào bếp, cầm lấy non nửa bình dầu mè ra. Dùng chiếc đũa chấm một ít dầu mè, rồi bôi lên môi đứa trẻ cho nó uống.
"Bé có đi đại tiện bình thường không?”
Thẩm Hoài Sơn: "Có thể."
"Mấy ngày nay trong nhà ăn toàn cám..." Dường như đã tìm được nguyên nhân: "Có phải do lâu không đi đại tiện dẫn đến táo bón?"
Vừa hỏi câu này, Hồng Đào sững sờ một lúc: "Năm sáu ngày rồi con bé không đi đại tiện."
"Thế này đi, trước tiên cho bé uống dầu mè, xem hiệu quả thế nào. Nếu bé không tự đi ngoài được, vẫn phải đưa đến bệnh viện." Thẩm Hoài Sơn tiếp tục ấn vào vài vị trí, bé gái đều nói đau.
Hồng Đào theo bản năng hỏi: "Phương pháp gì thế ạ?"
Bác sĩ Ngưu đứng bên cạnh trâm ngâm suy nghĩ: "Còn một cách nhanh hơn, có điều con bé phải chịu tội một chút, cô có muốn thử không?"
Chuyện này...
Tuy nhiên, phản ứng của Tiểu Nha lại không được tốt.
Vì nghèo nên gây ra họa.
(*) Ý chỉ những bác sĩ chỉ trải qua khóa đào tạo y tế cơ bản và làm việc tại các ngôi làng nông thôn.
Ở nông thôn, người ta không có tiền, nên đành dùng các biện pháp dân gian như vậy để chữa bệnh cho con cái, làm vậy sẽ tiết kiệm được tiền.
"Thoa dầu mè vào trong mông bé, một lát sau sẽ nhuận tràng." Cách này hơi thô lỗ một chút, nên bác sĩ Thẩm không đề cập. Tuy nhiên, bác sĩ Ngưu thì không vậy, ông ta là bác sĩ lâu năm ở đây, lại còn là bác sĩ chân đất (*).
Nghe bác sĩ Ngưu nói vậy, Hồng Đào do dự: "Vậy thì làm cả đi."
Tào Chí Phương quay sang Kiều Lệ Hoa: "Sao chị ấy lại trở thành như vậy?"
Nghe Hồng Đào nói năng hèn mọn như vậy, Tào Chí Phương khó chịu vô cùng: “Trước xem con bé như nào đã, chuyện sau này thì sau này tính."
Dầu mè trong nhà đều cho mẹ chồng giữ, thứ tốt như này sẽ không đến lượt cô ấy.
Có điều cô ấy không có tiên mua dầu mè, cô ấy nhìn về phía Tào Chí Phương, nhỏ giọng nói: "Coi như chị mượn, sau này chị sẽ trả lại."
Hồng Đào không biết nói gì hơn, chỉ có thể cúi đầu cảm ơn, cô ấy cầm dầu mè dẫn con gái ra sau nhà.
"Vừa uống vừa xoa."
Trước đây Hồng Đào vốn là người rộng rãi, hào phóng, tốt bụng hiền thục, chứ không phải luồn cúi như hiện tại. Kiều Lệ Hoa như suy ngẫm gì đó: "Hôn nhân thôi."
Hôn nhân không tốt đẹp đã biến một người phụ nữ tốt trở nên điên loạn.
Chỉ một lát sau, tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên từ trong nhà. Tuy nhiên, khi Hồng Đào ôm con ra ngoài lần nữa, Tiểu Nha đã nín khóc.
Nhìn vào thần sắc của bé, cũng không còn đau khổ như trước.
Hồng Đào ôm con, quỳ xuống trước mặt Thẩm Hoài Sơn với bác sĩ Ngưu: "Cảm ơn các ông, cảm ơn các ông."
Lúc ở nhà, cô ấy đã nghĩ đến vô số kết cục tồi tệ, duy nhất không ngờ rằng mọi chuyện lại được giải quyết dễ dàng như vậy.
Có lẽ, việc cô ấy lén bỏ đi là đúng đắn. Thấy cô ấy hở tí là lại quỳ xuống, mấy người Thẩm Hoài Sơn muốn đỡ cô ấy dậy, tuy nhiên Hồng Đào lại né tránh.
cơm vào buổi sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận