[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 2506: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bảy Xuyên Không 1

Chương 2506: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bảy Xuyên Không 1Chương 2506: Ngày Thứ Hai Trăm Tám Mươi Bảy Xuyên Không 1
Anh ta vừa nhấn mạnh: "Những anh em rời khỏi đội, đều đi nương tựa vào cô. Chỉ điểm ấy thôi, tôi kính cô!"
Anh t liên tiếp uống ba ly rượu: "Mỹ Vân à, Quý Trường Tranh cưới được cô là phúc khí của anh ấy."
Qua nhiều năm như vậy, những người bạn cũ như bọn họ ở bên cạnh nhìn, từ lúc bắt đầu không coi trọng, đến cuối cùng ủng hộ cùng kính nể, thậm chí là chúc phúc.
Thẩm Mỹ Vân mím môi cười cười, nhẹ giọng nói: "Có thể gả cho Quý Trường Tranh, cũng là phúc khí của tôi."
Hiểu cô, yêu cô, ủng hộ cô, chỉ ba điều này cũng đủ để Thẩm Mỹ Vân sống với anh cả đời.
Uống ba chén rượu.
Sở trưởng chảy nước mắt: "Năm đó khi tôi mới đến trú đội Mạc Hà, nơi này chỉ có ba mươi tám người, về sau lúc nhiều nhất, nơi này có hơn ba ngàn người, cho tới bây giờ chỉ có hơn bốn trăm người."
Hơn bốn trăm người.
Đó là thịnh cảnh bực nào?
Thẩm Mỹ Vân im lặng: "Thật tốt khi đất nước đang thịnh vượng và không cần nhiều chiến binh như vậy."
Nghe được lời này của Thẩm Mỹ Vân, sở trưởng chợt ngẩn ra, đỏ bừng mặt nói: "Cô nói đúng. Cô nói đúng. Tôi là lính xuất ngũ, còn không thấy rõ thực tại bằng cô."
Nghĩa là không có hòa bình.
Khi toàn dân đều là lính, đó mới là bắt đầu khổ nạn.
Anh ta giơ tay tát vào mặt mình: "Đúng là đầu heo. Nếu quả thật đến ngày đó, không cần tất cả chúng ta đến đóng giữ biên cương, vậy có nghĩa là đại quốc hưng thịnh, vạn triều đến chúc mừng!" Doanh trại làm bằng sắt, binh lính như nước chảy, một câu này thật không sai.
*
Thẩm Mỹ Vân nhìn sở trưởng kích động đỏ mặt tía tai, cô nâng ly với anh ta: "Sẽ có một ngày như vậy.
Cô luôn tin tưởng rằng đất nước của họ sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Chỉ suy nghĩ một chút, cũng đủ làm cho người ta phấn chấn lòng người.
ebookshop.vn
Chuyển nghề công tác cho nhiều lính xuất ngũ như vậy, hơn nữa còn đều là cán bộ cao cấp đang theo dõi sát sao, đối với chiến sĩ bình thường mà nói, đại đa số đều là cầm tiền xuất ngũ, trở lại quê quán của mình làm ruộng.
Không ít chị dâu đều đến chào hỏi, lôi kéo làm quen.
Dù sao, Thẩm Mỹ Vân mở công ty chuyên cung cấp công tác đối khẩu cho lính xuất ngũ, đã lan truyền ở trong đội.
Có Thẩm Mỹ Vân đến, không khí gia thuộc viện cũng náo nhiệt theo chút , Thẩm Mỹ Vân hôm nay xem như là bà chủ lớn có sự nghiệp thành công.
Điều này có nghĩa là nhiều người lặp lại số phận ban đầu của họ một lần nữa.
Bọn họ đã từng ở chỗ này ném đầu lâu vẩy nhiệt huyết, bọn họ rời khỏi nơi này, từng công tích của bọn họ cũng vẫn còn.
"Hôm nay, đơn vị bên kia của tôi còn có gần hai mươi người không tìm được việc làm, còn đang ngồi xổm trong phòng. Hay là chị để lại địa chỉ, hoặc là để lại phương thức liên lạc, đến lúc đó nếu bên tôi thiếu người, tôi sẽ liên lạc trước."
Đối mặt với người tìm tới, Thẩm Mỹ Vân thở dài: "Chị dâu, không phải tôi không cần người, chỉ là công ty tôi mới phát triển, không cần nhiều người như vậy."
Mà Thẩm Mỹ Vân cung cấp cương vị công tác, khiến cho tất cả những người xuất ngũ, đều thấy được một hy vọng mới.
Cô giúp những người này trước, không phải cô là thánh mẫu, mà là những chiến hữu đáng giá này.
Có người bán mặt cho đất bán lưng cho trời, có người vì kế sinh nhai mà rầu rĩ.
Họ không nên bị đẩy đến bước đường cùng.
Lại càng không nên bị ăn không no bụng.
Cô biết rõ hơn ai hết, sau khi lính xuất ngũ trở về quê mình, đất không có đất, nhà không có nhà, đến cuối cùng rơi vào cảnh lang bạc kỳ hồ.
Đây không phải là một ví dụ, mà là rất nhiều ví dụ.
Nghe được lời này của Thẩm Mỹ Vân, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn cô, Mỹ Vân."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Tôi từng có vài chiến hữu ờ trú đội, là người một nhà, không đáng cảm ơn."
Chị dâu từ gia thuộc viện đi ra ngoài, bọn họ đều là người một nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận