[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 916: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 4

Chương 916: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 4Chương 916: Ngày Thứ Chín Mươi Chín Xuyên Không 4
Sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, trốn phía sau lưng Lý Tú Cầm: "Mẹ."
"Đừng nhìn mẹ mày, mẹ mày cũng không cứu mày được đâu."
"Tao hỏi mày, anh ba mày gặp chuyện không may, là mày cố ý truyền tin giả tới phải không?”
Lâm Lan Lan phải trả lời câu này thế nào đây?
Cô ta cúi đầu, xem xét xung quanh, nhưng vẫn không nói lời nào.
"Nói"
Lâm Chung Quốc lạnh lùng quát lên một tiếng.
Anh cả Lâm gia chịu không nổi nữa: "Ba, sao ba hung dữ với Lan Lan vậy? Cho dù là Lan Lan truyền tin giả, thì cũng do ba đánh thằng ba, Mọi người đều không nên trách ai cả, phải không?"
Lúc này, anh cả Lâm gia hoàn toàn lặng thin.
Nên dừng lại ở đây thì hơn.
Vừa dứt lời, sắc mặt anh cả Lâm gia lập tức cứng đờ: "Thằng ba, em đừng nói giỡn thế chứ."
"Dừng lại ở đây cũng được thôi, nhưng anh hãy để ba đánh anh một trận đi, đánh tới sinh tử không rõ, lúc cần cứu mạn thì lại để Lâm Lan Lan truyền tin giả nói mọi chuyện vẫn tốt, nhưng thật ra anh đã đau đớn sắp chết tới nơi rồi."
Lâm Vệ Sanh nhìn chằm chằm anh cả nhà mình một lát, thành thật mà nói, nếu không biết bản thân là anh em ruột thịt của đối phương, cậu ta còn nghĩ cậu ta mới là người ngoài tới đây ở đó.
"Là anh nói giỡn với em trước mà."
"Cũng nói, chẳng phải Lâm Vệ Sanh cũng đã không sao rồi sao? Chuyện này có thể kết thúc ở đây được không?" "Con chỉ có ba mẹ là hai người thôi."
Lâm Chung Quốc ngăn trò khôi hài này lại, bởi vì Lâm Lan Lan, gia đình của anh ta đã chia năm xẻ bảy.
Vừa dứt lời, Lâm Lan Lan đã vô thức ngẩng đầu lên: "Không được!"
"Đuổi Lâm Lan Lan về nhà cha mẹ ruột của nó đi."
"Đưa đi đi!"
Đáng tiếc Lâm Chung Quốc không để ý tới lời nói của cô ta, anh ta hiểu rõ một chuyện, đó chính là phải đuổi Lâm Lan Lan đi.
Ba anh em Lâm gia đã hoàn toàn bất hòa.
Cha mẹ ruột nghèo khổ như thế, cơm ăn còn chẳng đủ, cô ta trở về làm gì chứ?
Một câu nói, tương lai của Lâm Lan Lan đã được quyết định.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân không ngờ khi cô nói đến chuyện cô sẽ dẫn bé con vê nhà mẹ đẻ.
Sau khi Thẩm Mỹ Vân bố trí xong mọi chuyện ở trang trại heo.
Nên lập tức bước vào kỳ nghĩ hà.
Không không giống với sự nháo nhào của Lâm gia, tình hình Quý gia cực kỳ tốt, bởi vì trước đó Lâm Vệ Sanh nằm viện, bỏ sót kỳ thi cuối kỳ.
Thì nhanh chóng quyết định nhẫn bọn nhỏ quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, thăm ba mẹ và cậu.
*
Mắt bà Quý lập tức sáng lên: "Mỹ Vân, có thể dẫn mẹ đi chung về nhà mẹ đẻ của con được không?”
Dù sao, khi Mỹ Vân và Trường Tranh kết hôn, bọn họ thân là sui gia, vẫn chưa tới cửa hỏi thăm lần nào.
Khi ấy bọn họ ở Bắc Kinh, sui gia thì ở Mạc Hà, trước kia không có cơ hội. Bây giờ thì vừa khéo chẳng phải sao? Chẳng phải cơ hội đã đến rồi đấy sao?
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ giây lát: "Nếu mẹ không ngại đường xá xa xôi xóc nảy, vậy đi chung đi."
"Không chê, không chê."
Bà Quý quả quyết đồng ý: "Mẹ đi, còn lão già, ý ông thế nào?"
Ông Quý đang đọc báo, theo bản năng muốn nói không đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ uy hiếp của bà Quý, lời của ông ấy lập tức thay đổi: "Bạn già đi đâu, tôi đi đấy!"
Phải...
Đây chính là một đáp án hoàn mỹ.
"Cả nhà mình đều tới nhà bà ngoại, vậy ba thì sao ạ?" Miên Miên tò mò hỏi.
Dù sao, lúc trước ba đã nói, ba đã hết kỳ nghĩ phép rồi. Lần trước anh Vệ Sanh bị bệnh, ba đã sử dụng hết ba ngày nghĩ phép rồi.
Cái này.
Câu hỏi của Miên Miên lập tức khiến mọi người sửng sốt.
Bà Quý quả quyết nói: "Thằng bé không đi càng tốt."
"Thằng bé ở nhà giữ nhà."
Qúy Trường Tranh: "...'
Có lẽ trong mắt mẹ anh, anh không phải là một con người.
Ồ không phải, là không coi anh là con người ấy chứ.
*
Bạn cần đăng nhập để bình luận