[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1191: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 8

Chương 1191: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 8Chương 1191: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Mốt Xuyên Không 8
Khi ăn, hương vị chua chua ngọt ngọt trong nháy mắt nở rộ giữa răng môi.
Hơn nữa thịt bò mềm những, gân bò thì trơn nhẫn dễ nhai.
Thẩm Mỹ Vân ngây người, theo bản năng nói: 'Đây mới là cuộc sống của người bình thường."
Miên Miên cũng cắn một miếng thịt bò nạm, nói không rõ câu: "Thật hạnh phúc."
Ôôô.
Ăn một miếng cà chua thịt bò nạm nóng hầm hập như vậy, thật sự rất hạnh phúc.
Sau một bữa cơm, đầu hai mẹ con đây mồ hôi.
Đợi sau khi ăn xong, Thẩm Mỹ Vân thu dọn chiến trường một chút, để Miên Miên tạm thời thu vào trong Bào Bào.
Nửa đêm, mùi thịt bò ở đâu ra.
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng tiếp khách đã đi ngủ, lúc này cô mới đẩy cửa Sổ ra cho bay bớt mùi.
Sau khi nhìn xung quanh, cô ấy ngáp một cái.
Cán sự Từ trực ở phòng tiếp khách, theo bản năng hít hít mũi: "Bộ mình nằm mơ hả ta? Sao lại ngửi thấy mùi thịt bò."
Khoảnh khắc khi cửa sổ mở ra, mùi hương theo đó mà tản đi.
Quả nhiên là năm mơ.
Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ bốn mươi.
Nhìn Thẩm Mỹ Vân ngái ngủ đi ra mở cửa.
Mới hơn bảy giờ, đám người Triệu Xuân Lan đã dậy, chuẩn bị xong xuôi, chuẩn bị đi họp chợ.
Nhưng lúc cô ấy đi gọi Thẩm Mỹ Vân, lúc này mới giật mình phát hiện, hai mẹ con này còn đang ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Cô còn tưởng rằng hơn tám giờ đi là được.
Đúng là làm ăn trộm thật.
Nhưng Thẩm Mỹ Vân không có cách nào nói ra, cô ngáp một cái: "Sớm vậy sao?"
Triệu Xuân Lan sửng sốt, trêu ghẹo: "Hai người đêm qua làm trộm hả?"
Triệu Xuân Lan ừ một tiếng: "Đi chợ sớm một chút, có thể mua được nhiều đồ tốt."
Thẩm Mỹ Vân dắt Miên Miên đi qua, Nhị Nhạc đã ăn rồi, tất nhiên nhân lúc đợi bọn họ, Triệu Xuân Lan mua cho Nhị Nhạc một cái bánh quẩy lớn.
Lúc cô đi ra, Triệu Xuân Lan, Thẩm Thu Mai đều đang chờ họ.
Cùng nhau ra ngoài.
Cô đi vào phòng nhanh chóng mặc quần áo cho Miên Miên, lấy nước nóng rửa mặt, toàn bộ quá trình chưa đến năm phút.
"Mỹ Vân, bên này."
Thẩm Mỹ Vân hiểu: "Tới ngay đây, chờ em một lát."
Thẩm Mỹ Vân hỏi Miên Miên muốn ăn không?
Miên Miên sờ sờ bụng, lắc đầu.
Tối hôm qua ăn rất nhiều, hiện tại cô bé không đói.
"Vậy chúng ta cứ đi họp chợ đi."
Bản thân Thẩm Mỹ Vân cũng không đói lắm, tối hôm qua ăn quá nhiều thứ.
Thấy hai mẹ con họ đều không ăn.
Triệu Xuân Lan vội nói: "Vậy chúng ta đi họp chợ."
Thật ra Thẩm Mỹ Vân rất tò mò, họp chợ ở thành phố Cáp là như thế nào.
Các cô ấy chọn vị trí phòng tiếp khách cố ý chọn cái gần với nơi mở họp chợ, từ nơi này đi qua đó cũng chỉ tâm 15 phút mà thôi.
Hiển nhiên ngoài bọn Thẩm Mỹ Vân, cũng rất nhiều đồng chí tới họp chợ.
Có người gánh đòn gánh, có người đạp xe đạp 28 inch, có người đánh xe bò, tóm lại, trên đường lớn thành phố Cáp vào sáng sớm khiến Thẩm Mỹ Vân cảm nhận được khung cảnh xe cộ tấp nập.
Cô hơi hoảng hốt.
"Mỹ Vân nhanh lên, chúng ta đi sớm một chút, nếu chậm quá, đồ tốt đều bị người khác chọn hết."
Thẩm Mỹ Vân hoàn hồn, gật gật đầu, nhanh chóng đuổi theo, còn không quên dắt Miên Miên.
Chờ tới nơi họp chợ, bên trong toàn là người, mọi người hận không thể chen chút lẫn nhau.
Mà ở giữa mọi người lại là bày quây hàng, phần lớn là thức ăn.
Chợ sáng đã bày ra, có sữa đậu nành, đậu hũ non, bánh quẩy chiên, bánh bao, bánh bao chay hình xoáy ốc, há cảo chiên, bánh nếp cuộn bột đậu ngọt.
Đột nhiên xuất hiện nhiều đồ ăn như vậy, Thẩm Mỹ Vân rất ngạc nhiên.
"Không phải nói không cho phép buôn bán riêng lẻ à? Sao lại bày sạp nhiều như vậy?"
Người địa phương bên cạnh trả lời một câu.
"Các đồng chí đến họp chợ đều được cấp giấy phép đặc biệt, quanh năm suốt tháng có thể chỉ có hai ba ngày."
"Những thứ này đều phù hợp quy định cả."
Nghe xong, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu, cô hỏi Miên Miên, Miên Miên muốn ăn đậu hũ non, nên Thẩm Mỹ Vân lấy hai xu mua hai phần đậu hũ non.
Còn mua thêm hai cái bánh bao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận