[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 987: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 4

Chương 987: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 4Chương 987: Ngày Thứ Một Trăm Lẻ Chín Xuyên Không 4
Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút sau đó đưa ra đáp án: "Khai hoang."
"Khai hoang?”
Lão bí thư chỉ bộ im lặng: "Chuyện này thì phải để tôi suy nghĩ lại đã."
Khai hoang không phải một chuyện nhỏ.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, đang lúc chuẩn bị lên xe vô tình nhìn ra phía xa xa ở trạm lương thực thì thấy Sa Trúc vẫy tay với cô.
Điều này làm cho Thẩm Mỹ Vân dừng lại một chút, cô bình tĩnh nói: "Lão bí thư chỉ bộ, tôi đi Cung Tiêu Xã còn có chút việc, mọi người cứ về trước đi."
Đương nhiên lão bí thư chỉ bộ cũng không hỏi cô đi làm gì, vì thế liền gật gật đầu.
Chờ đám người lão bí thư chi bộ đi rồi thì cô mới rời đi.
Bây giờ nếu đối phương đến tìm cô thì chắc hẳn có việc gì đó, nếu không Thẩm Mỹ Vân nghĩ không ra vì sao Kim Lục Tử lại tìm cô?
Sa Trúc là thanh niên mà trước đây Thẩm Mỹ Vân có gặp một lần.
Hiển nhiên lần trước Thẩm Mỹ Vân, một hơi bán được nhiều xe đẹp như vậy, đương nhiên ở trong mắt Sa Trúc cô chính là khách hàng lớn rồi.
Sa Trúc gật gật đầu: "Lục ca kêu em đến tìm chị."
Trông có vẻ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi thôi, bây giờ hình như gầy hơn không ít rồi
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, suy nghĩ một chút: 'Dẫn đường."
Thẩm Mỹ Vân giả vờ đi Cung Tiêu Xã, nhưng thực tế đi trên đường cô lại quẹo vào đi đến trước mặt Sa Trúc: "Em tìm chị sao?"
Sa Trúc không ngờ thế mà Thẩm Mỹ Vân lại dễ dàng đồng ý như vậy, cậu còn tưởng rằng mình phải nỗ lực không ít đấy.
Hơn nữa còn có thể làm cho Sa Trúc tìm được cô một cách chuẩn xác nữa. Điều này có thể cho thấy được năng lực của đối phương.
Nhưng điều làm Thẩm Mỹ Vân bất ngờ chính là, lần trước cô đã hoá trang để che giấu thân phận rồi nhưng đối phương vẫn nhận ra cô.
Sa Trúc có chút nghi ngờ.
Rất nhanh hai người đã đến nơi, đang định đi vào ngõ nhỏ lần trước thì Thẩm Mỹ Vân suy nghĩ một chút: “Chờ chị một chút."
Cô chạy tới cửa của Cung Tiêu Xã, mua nửa cân đường trắng, cũng không thể đến tay không được.
Cậu nhìn thoáng qua Thẩm Mỹ Vân một chút, trong mắt hiện lên sự bất ngờ sau đó lại cúi thấp đầu xuống, thành thật đi ở phía trước dẫn đường.
Thẩm Mỹ Vân: "Tới nhà gặp người thì không thể đi tay không được đúng chứ?"
Thẩm Mỹ Vân nhướng mày, đem đường trắng đặt ở trên bàn, bình tĩnh nói: "Không biết anh Lục đây tìm tôi có chuyện gì?"
Anh ta cảm thấy có chút bất ngờ: "Đồng chí Thẩm, diễn trò làm bộ cẩn thận thật đấy."
Thẩm Mỹ Vân cũng không có giải thích, sau khi tiến vào căn nhà tồi tàn, mắt của Kim Lục Tử liền chú ý đến đường trắng mà Thẩm Mỹ Vân mang theo.
Không hiểu gì cả.
Đường trắng này nói là mua cho anh ta, còn không bằng nói là mua để diễn trò cho người khác xem.
Sa Trúc: "2"
Một câu liền đi thẳng vào vấn đề không có chút mơ hồ nào cả.
Kim Lục Tử ngước mắt lên để lộ ra một ánh mắt hết sức đẹp: "Thị xã Mạc Hà bị lũ lụt, chắc cô cũng biết chuws?"
Vừa mở miệng Thẩm Mỹ Vân đã hiểu ngay
Cô kéo ghế dựa ngồi xuống: "Anh muốn lương thực?" Không thể không nói, nói chuyện với người thông minh đúng là sảng khoái thật đấy.
Cô vừa lên tiếng thì đã nói được đáp án làm Kim Lục Tử hài lòng nhất.
Anh ta ừ một tiếng, cầm lấy ấm trà ở trên bàn rót cho Thẩm Mỹ Vân một ly, sau đó thuận tiện đẩy đến trước mặt cô: "Đồng chí Thẩm, cô có không?”
Thật ra anh ta đang dăng một cái lưới rộng để thử vận may một chút.
Dù sao Thẩm Mỹ Vân cũng là người có thể mua nhiều chiếc xe đạp Phượng Hoàng cùng một lúc
Thẩm MMÿỹ Vân không vội vã trả lời, cô uống một ngụm trà: "Hạt sen tâm?"
Có chút đắng.
Kim Lục Tử ừ một tiếng,"Thanh tâm hạ hỏa."
Cũng không có thúc giục hay hỏi gì thêm.
Thẩm Mỹ Vân buông xuống: "Đắng như thế này tôi chịu không được."
Từ trước đến giờ cô chẳng bao giờ thích mấy thứ đắng chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận