[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1022: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 3

Chương 1022: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 3Chương 1022: Ngày Thứ Một Trăm Mười Ba Xuyên Không 3
Anh liếc nhìn Thẩm Mỹ Vân đang lặng lẽ nhìn bọn họ, trên môi cô cong lên nở một nụ cười nhẹ, lúm đồng tiền nhè nhẹ hiện lên, quả nhiên xinh đẹp đến động lòng người mà.
"Con sẽ cố gắng kiếm tiền ạ."
"Sau này sẽ mua thật nhiều quần áo xinh đẹp cho Mỹ Vân, khiến cô ấy muốn cái gì liền có cái đó."
Quý Trường Tranh là kiểu người rất ít khi hứa hẹn, nhưng một khi anh hứa hẹn thì tất nhiên sẽ muốn làm cho được.
Thẩm Mỹ Vân cười một cái, không nói gì.
Bà nội Quý ngược lại liếc nhìn anh: "Mất bao lâu?"
Chuyện này Quý Trường Tranh phải hỏi ngược lại rồi.
"Con bây giờ là tiểu đoàn trưởng, trong lần cứu trợ thiên tai vừa qua con đã lập được hai thành tích hạng ba, bây giờ con đã lập được một công lao khác, cuối năm nay con sẽ được thăng cấp thành phó đoàn, đến lúc đó tiên lương sẽ được tăng lên."
Bà nội Quý liếc xéo anh: "Chờ đến khi con mua nổi quần áo mới cho Mỹ Vân thì Mỹ Vân cũng già rồi."
Câu hỏi này khiến cho Quý Trường Tranh không biết trả lời thế nào, tiền lương của cấp bậc phó đoàn thật ra nhiều hơn tiểu đoàn trưởng hai mươi đồng.
Cho nên Quý Trường Tranh đành không nói gì.
Không là bao.
Nhưng hai mươi đồng đó đối với nhà người khác mà nói thì có thể dùng được lâu nhưng đối với nhà bọn họ thì, khụ khụ!
Con trai mình sinh ra nên tính tình như thế nào chẳng lẽ bà ấy còn có thể không biết hay sao? “Tăng lên bao nhiêu?”
Thẩm Mỹ Vân sờ độ dày của nó thử, ít nhất phải lên đến mười tờ, bà lão tiện tay đưa cho tiền lương hơn một tháng cho Quý Trường Tranh.
"Cầm lấy mà đi mua quần áo."
"Đây là tiền, còn đây là phiếu."
Nói xong bà ấy liền quay vê phòng của mình, lấy ra một xấp giấy tờ đại đoàn và phiếu vải từ trong hành lý rồi đi ra ngoài đưa vào trong tay Mỹ Vân.
Nói xong liền muốn đề Quý Trường Tranh xuống đánh môt cái, đây thật sự vẫn là mẹ ruột của anh đấy.
Cô đẩy trở về trả lại cho bà nội Quý.
Bà nội Quý: "Cầm lấy đi, Trường Tranh không nuôi nổi thì mẹ nuôi, con nên đi mua đồ gì thì mua đi, đừng có tiếc của, không đủ tiền thì cứ nói với mẹ."
Cô hơi ngẩn ra một lúc: "Mẹ, con không thể cầm được."
Đương nhiên bà mẹ chồng này cũng là mẹ chồng thật sự, ôi không, bà ấy là người mẹ chồng thần tiên mà.
Cô nghiêng đầu ngạc nhiên nói: 'Mẹ cho mộ trăm hai tiền mặt lận đấy."
Sau khi ông nội Quý và bà nội Quý ra ngoài tản bộ thì thẩm Mỹ Vân liền câm toàn bộ xấp tiên và phiếu mà bà nội Quý khi nãy cho nằm lên giường đếm từng tờ mội.
Quá là sung sướng mài!
Thật ra thì cô không thiếu tiền, điều quan trọng nhất chính là cô muốn cảm nhận một chút cảm giác được bề trên cho tiền là như thế nào.
"Một hai ba, mười một mười hai."
Đẩy tới đẩy lui không có ý nghĩa gì, Thẩm Mỹ Vân liền thoải mái nhận lấy: "Cám ơn mẹ ạ.
Còn chưa nói đến vẫn còn rất nhiều phiếu, phiếu vải phiếu đường và phiếu bánh ngọt nữa. Nhìn thấy dáng vẻ đôi chút mê tiền của Thẩm Mỹ Vân, Quý Trường Tranh đi tới ngồi ở bên mép giường nói: "Em thích đến vậy sao?"
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng rồi gom tiền lại: "Anh không hiểu đâu, cảm giác được người khác cho tiền thật sự thích thật đấy."
Cô đều phải đi bán hàng để kiếm tiền nên không cảm nhận được sự sung sướng này.
Lúc đi bán hàng buôn bán vẫn còn phải nơm nớp lo sợ, nhưng đầy là tiền người nhà đưa một cách quang minh chính đại.
Quý Trường Tranh: "Thế thì xem ra anh phải cố gắng hơn rồi."
Mỹ Vân thích tiền như thế thì anh phải kiếm được thật nhiều tiền mới được.
Nghe anh nói vậy, Thẩm Mỹ Vân liên khựng lại trong chốc lại, cô ngồi xếp bằng hai chân rồi nghiêng đầu nhìn Quý Trường Tranh: "Anh cũng đừng nghe lời mẹ nói mà cảm thấy mình kiếm được ít tiên, không đủ nuôi gia đình mình sống qua ngày nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận