[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 586: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 10

Chương 586: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 10Chương 586: Ngày Thứ Sáu Mươi Mốt Xuyên Không 10
Khi Chu Thanh Tùng tới Miên Miên đang rửa chân, cô bé đang cùng Quý Trường Tranh đang chơi đùa dưới nước.
Khỏi phải nói là vui đến thế nào bởi vì trong tiếng cười đã chứng tỏ được mức độ của sự vui vẻ rồi.
Nhìn thấy cảnh này khiến Chu Thanh Tùng đứng ở cửa đột nhiên không biết mình tới đây làm gì?
"Đại Lạc, sao cháu lại đứng ở đây?"
Chu Thanh Tùng bị Quý Trường Tranh chú ý tới, cậu bé giật mình sửng sốt một chút sau đó còn vô thức quay người định chạy nhưng lại nghĩ tới điều gì đó liền dừng lại.
Cậu bé chạy vào nhà và đối mặt với Miên Miên đang rửa chân.
Cậu bé quỳ xuống.
Miên Miên: "222"
Chu Thanh Tùng được đỡ dậy, cậu bé bắt đầu suy nghĩ một lúc: "Mỗi lần ba cháu làm sai, muốn xin lỗi mẹ cháu thì đều quỳ xuống ạ."
Tại sao Chu Thanh Tùng lại quỳ lạy cô bé vậy?
Là quỳ xuống vì Miên Miên phải không?
Anh đi tới và đỡ Chu Thanh Tùng: "Đứa trẻ này, không phải cháu đâu. Tại sao lại quý trước Miên Miên vậy?"
Miên Miên không hiểu, cô bé khó hiểu mà nhìn Quý Trường Tranh nhưng Quý Trường Tranh cũng không hiểu.
Hướng này là đúng.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Mẹ ơi!
Đây là loại bí mật gây sốc gì vậy? Tham mưu Chu là một người hùng dũng oai vệ như thế, bên ngoài còn khí phách hiên ngang ấy mà lại có thể quỳ trước mặt của chị dâu Triệu Xuân Lan như vậy sao?
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Chu Thanh Tùng hừ một tiếng: "Quỳ trên ván giặt."
"Thật sao?”
Quý Trường Tranh cho rằng là cậu bé đang nói bậy bạ cho nên đã hỏi lại một câu.
Đây thực sự là bí mật lớn nhất trong năm, không có ngoại trừ.
Nhắc mới nhớ, khi cậu bé đến thì nên lấy một cái bàn giặt.
Cậu bé vừa chạy đi, tham mưu Chu đang đứng ở cửa có chút xấu hổ bởi vì anh ta không biết giải thích thế nào đây?
Cậu bé nói với Miên Miên: "Tới xin lỗi, tớ không mang theo tấm ván giặt, lần sau tới tớ sẽ mang nó."
Chu Thanh Tùng không ngờ là ba mình lúc này lại xuất hiện ở nhà họ Quý cho nên đã lập tức đứng dậy.
Cậu bé thực sự dám nói bất cứ điều gì.
Không đợi Miên Miên trả lời, cậu bé đã biến mất trong nháy mắt.
Cậu bé còn chưa nói xong thì tham mưu Chu đã hét lên: "Chu Thanh Tùng, đứa trẻ ngốc này, con muốn bị đánh sao?"
Anh ta cười khô khốc: "Lời nói của trẻ con không kiêng dè, lời nói của trẻ con không kiêng dè, thằng nhóc đó đang mộng du."
Danh tiếng cả đời của anh ta bỗng nhiên bị tên nhóc này hủy hoại.
Khi quay về phải dùng thắt lưng quất cậu bé!
Quý Trường Tranh và đám người bên cạnh chỉ nhìn anh ta mà mỉm cười sau đó cũng không nói gì. Còn tin anh ta hay không thì chỉ có chính bọn họ mới biết.
Bên đó, tham mưu Chu vốn dĩ đến đây là có việc nhưng lại bị thằng con trai chết tiệt của mình chọc giận cho nên anh ta không biết mình đang làm gì nữa, chỉ có thể quay về mà lấy thắt lưng da ra đánh người.
Anh ta vừa rời đi thì sở trưởng Trường bên cạnh không nói chuyện được nữa, thế là liền kết luận với Thẩm Mỹ Vân: "Có lẽ là vậy, quân đội đã liên lạc rồi. Về phần Thái Hồ Trư, Trường Bạch Trư, còn có Đỗ Lạc Khắc Trư, tôi đã nghĩ ra cách giải quyết rồi."
"Nhưng có thể lấy được bao nhiêu thì tôi cũng không chắc chắn được. Chờ khi có được tin tức cụ thể tôi sẽ nói với cô. Mấy ngày nay cô nên nhân lúc chuyện còn chưa đến thì hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
"Chuồng lợn ở bên đó tôi đã bắt đầu xây dựng rồi, về cơ bản là nội trong vòng một tuần tất cả có thể hoàn thành."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Được, vậy đợi đến khi mọi việc đã chuẩn bị xong thì tôi sẽ đi làm."
Sở trưởng Trương đứng dậy và nói: "Vậy hôm nay đến đây thôi, khi có tin tức mới nhất tôi sẽ nói cho cô biết."
Thẩm Mỹ Vân hừ một tiếng, mà đứng dậy tiễn ông ta.
Đợi sau khi tiễn sở trưởng Trường đi rồi thì ở trong nhà chỉ còn lại ba người của gia đình bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận