[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 641: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 6

Chương 641: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 6Chương 641: Ngày Thứ Sáu Mươi Sáu Xuyên Không 6
Lương Chiến Bẩm nghe nói như vậy, yên lặng một lát, sai người đặt một túi ốc vào địa điểm làm nhiệm vụ của bọn họ.
Thuận tiện nói.
"Cảm ơn."
Dứt lời lập tức dẫn các anh em rời đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Bọn họ vừa đi.
Mắt thấy mọi người đều đang nhìn Quý Trường Tranh và sĩ quan hậu cần.
Sĩ quan hậu cần xua tay, không để ý nói: 'Muốn mấy thứ xấu xí của bọn họ làm gì? Mọi người không biết, sĩ quan hậu cần ở đội của đội trưởng Lương là một quả trứng trung thực, mỗi lần họp không chỉ không giành được hạn ngạch, còn bị chửi."
"Cho nên, nhà ăn của đội bọn họ thảm hơn chúng ta."
Thấy mọi người đều yên lặng, sĩ quan hậu cần quác miệng cười: "Cho nên, mọi người không nên đắc tội tôi, đừng lén lút ở sau lưng mắng tôi keo kiệt, đừng mắng tôi nấu cơm khó ăn, nếu không, các người sẽ..."
"Sĩ quan hậu cần, không ngờ cậu vẫn còn tốt chán."
Gian trá, sĩ quan hậu cần quá gian trá, quả thật không ai có thể thu được chút lợi ích nào từ trên người anh ấy!
Tất cả mọi người: ".. "
Sĩ quan hậu cần bỉ ổi cười một tiếng: "Các người thì biết cái gì, lần này tôi tha cho Lương Chiến Bẩm, nhất định trở về anh ta sẽ nói với sĩ quan hậu cần của bọn họ, đến lúc đại hội cuối tháng diễn ra, tôi lân nữa đoạt hạn ngạch của bọn họ, chắc chắn sĩ quan hậu cần của bọn họ còn phải cảm tạ tôi, đáp trả mối ân tình này."
Không một ail
Nghe xong, mọi người lập tức hiểu ra. "Đi đi đi, các con, đưa những thứ này đến phòng ăn đi, tôi sẽ cho các con trôi qua một năm tốt đẹp!"
Quý Trường Tranh vỗ một cái: "Còn không mau mang đồ về, thì buổi tối ăn không khí?”
Quý Trường Tranh vỗ không hề nhẹ, sĩ quan hậu cần lại gầy, thiếu chút nữa đã võ hụt. Thấy là Quý Trường Tranh ra tay, anh ấy nhịn được ý định muốn mắng người.
Thật sự là người này quá kiêu ngạo.
Bọn họ vẫn chưa về một chỗ.
Sĩ quan hậu cần này có một bệnh cũ, một khi có đồ tốt sẽ trở nên đắc ý.
Thẩm Mỹ Vân bật cười: "Quý Trường Tranh, các anh về nhà ăn trước đi, em mang Tiểu Trường Bạch và thỏ con về nhà trước."
Tất cả mọi người: ".. "
"Thỏ?"
Bọn họ ở quân đội nhiều năm như vậy, đi tới đi lui bãi cỏ cũng không phải một lần hai lần, tuy nhiên chưa có lần nào nhặt đồ mệt đến mức đứng thẳng không nổi.
Anh nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Anh cảm thấy hạng nhất ngày hôm nay hẳn nên thuộc về eml"
Quý Trường Tranh nghe xong, không biết nên cảm thán như thế nào đối với sự may mắn của Thẩm Mỹ Vân.
Thẩm Mỹ Vân gật đầu một cái: "Tiểu Trường Bạch bắt năm con, em định đem về nuôi."
Bất kể là cá hay là tôm, hoặc là thỏ, đều là nhờ vào hào quang của Thẩm Mỹ Vân.
Quý Trường Tranh nhìn sang, lúc nãy ầm ï nhốn nháo cho nên anh không nhận ra.
Thẩm Mỹ Vân cười một tiếng: "Vậy anh phải cảm ơn em thật tốt."
Quý Trường Tranh nhìn cô một lúc, đột nhiên cười một tiếng. Thẩm Mỹ Vân kết hôn với người này thời gian dài như vậy, cô quá rõ nụ cười này có ý gì. Cô lùi về phía sau một bước: "Em đi về trước."
Quý Trường Tranh cười một tiếng: "Em để thỏ lại, anh sẽ tới bắt."
"Em chỉ cần dẫn Tiểu Trường Bạch trở về là được."
Thẩm Mỹ Vân lắc đầu: "Anh phải về quân đội, còn em về nhà, đưa thỏ cho anh cũng không tiện...
Lời còn chưa nói hết, Triệu Xuân Lan và Thẩm Thu Mai đã thò đầu tới: "Được rồi doanh trưởng Quý, có chúng tôi ở đây, nhất định vợ anh sẽ không mệt đâu."
Đây là nói thật.
"Giao thỏ cho tôi."
Triệu Xuân Lan nhanh chóng quyết định: "Nhưng mà tôi phải nói trước, Mỹ Vân, đến lúc đó cô phải cho tôi một con thỏ mẹ, chờ khi tôi nuôi lớn, tôi sẽ trả lại cô hai con thỏ nhỏ."
Cô ấy nói rất chân thành, Thẩm Mỹ Vân cũng không thể nào từ chối.
Quả thật đối phương cũng giúp cô không ít.
"Quyết định vậy đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận