[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1233: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 6

Chương 1233: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 6Chương 1233: Ngày Thứ Một Trăm Ba Mươi Sáu Xuyên Không 6
Kim Lục Tử: "Cũng tạm, nói là nghỉ ngơi một thời gian."
Dứt lời, cậu ta mở cửa tủ lấy ra một xấp tiền.
"Hàng đợt trước bán được một ngàn ba, cô đếm xem đủ chưa."
Một ngàn ba này, cậu ra không những không kiếm được đồng nào mà còn thiệt một cái chân.
Thẩm Mỹ Vân không đếm, cô rút ra hai mươi tờ rồi đặt trên tủ kháng.
"Anh Lục lần này bị thương, coi như bồi thường, mua chút đồ ăn ngon đi."
Cô rút một lượt 20 tờ.
Tức hai trăm đồng.
Kim Lục Tử có tiềm lực vô hạn, bất kể là giữ quan hệ hay tặng lễ, cô đều hi vọng sự hợp tác của hai người có thể được duy trì.
"Em gái Mỹ Vân, em..."
Có nghĩa là Kim Lục Tử cũng giúp cô.
Lúc trước dù cô nói giúp đối phương, nhưng đồng dạng, tiền bán hàng cũng tới tay.
Thẩm Mỹ Vân thẳng thắn vô tư: "Anh đi một chuyến, còn gãy một chân, chút tiền ấy không nhiều lắm, coi như phí vất vả."
Huống chi, Thẩm Mỹ Vân làm việc luôn thích nhìn xa trông rộng.
Dù là Kim Lục Tử quen buôn bán làm ăn cũng bị sự hào phóng của Thẩm Mỹ Vân dọa.
Kim Lục Tử cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn được tiền.
Thẩm Mỹ Vân cũng không ngoại lệ.
Người mà, ai không thích nghe mấy lời mềm mỏng?
Suy cho cùng thì ai mà không thích làm giàu? Thẩm Mỹ Vân: "Khách sáo quá."
Kim Lục Tử đột nhiên cảm thấy một cái chân gãy này của mình rất đáng giá.
Cậu ta cười cười, không từ chối: "Vậy anh cảm ơn em gái Mỹ Vân."
Vàng thật bạc trắng đặt sẵn đây rồi.
Cô cất tiền đi: "Anh Lục, anh đã gãy chân thì ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi."
Cậu ta đã quen với việc độc lai độc vãng, bên cạnh chỉ có Sa Trúc, nhưng quan hệ giữa cậu và Sa Trúc là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Thẩm Mỹ Vân ừ một tiếng, dắt Miên Miên tạm biệt: "Vậy sang năm gặp, anh Lục."
ebookshop.vn
Kim Lục Tử vừa nghe, nhất thời rùng mình: "Tôi biết rồi."
Đây xem như nhắc nhở.
Nghe vậy, Kim Lục Tử hơi hoảng hốt.
"Tôi nghe người ta nói, cuối năm chỗ nào cũng kiểm tra rất căng, không ai dám lan truyền gì cả. Thay vì ra ngoài rêu rao, chỉ bằng ở nhà dưỡng thương cho an toàn."
Đối phương kính trọng là nhiều, không quá thân thiết.
Đột nhiên nghe được câu nói giản dị như trò chuyện với người nhà thế này, Kim Lục Tử hơi không quen, cậu ta gật đầu: "Sang năm gặp, chúc mừng năm mới sớm nhé."
Thẩm Mỹ Vân gật đầu: "Chúc mừng năm mới."
Sau khi rời khỏi nhà Kim Lục Tử, Thẩm Mỹ Vân dẫn Miên Miên tới chỗ vắng người đếm tiền.
Cho 200 động, còn 1100 đồng.
Thẩm Mỹ Vân giữ 5 tờ, số còn lại bảo Miên Miên cất hết vào Bào Bào.
Rồi dẫn cô bé đến hợp tác xã cung ứng mua đồ.
Chuyến này cô và Miên Miên chẳng mang gì về cả, hành trang đơn giản, giờ có tiền rồi đương nhiên phải đến hợp tác xã mua sắm. Trong tay cô có vé công nghiệp và vé sữa bột Quý Trường Tranh đưa.
Sau khi đến hợp tác xã cung ứng, cô mua một lượt hai lon sữa mạch nha, cô muốn mua ba lon nhưng tiếc là đối phương không cho, nói là bị hạn chế, một người nhiều nhất được hai lon.
Nhưng trộn với sữa bột cũng tạm đủ.
Còn đồ tết gì đó thì cô không mua, sau đó định dẫn Trần Thu Hà đi cùng, cô không muốn xách đồ.
Vì trừ sữa mạch nha, còn áo khoác quân đội và áo bông nữa.
Này mới nhức đầu.
Ra khỏi hợp tác xã, tìm một nơi vắng người, sau khi trộn đều sữa bột vào sữa mạch nha, sữa bột nháy mắt thơm ngọt hơn hẳn.
Thẩm Mỹ Vân bỏ hai lon vào túi lưới rồi dẫn Miên Miên về nhà.
Trên đường về, cô cố ý tránh nơi đông người, chỉ đi đường nhỏ.
Lức sắp đến cửa nhà, cô mới bảo Miên Miên lấy hai cái áo khoác quân đội, ba cái áo bông trong Bào Bào ra.
Nặng quá suýt không ôm hết.
Phải biết là áo khoác quân đội này được làm bằng bông thật, đã nặng còn phải xách hai cái một lượt.
Còn áo khoác thuần bông nữa, hẳn ba bộ.
Trọng lượng này khiến tay Thẩm Mỹ Vân trầm xuống, người suýt bị đè bẹp, cô vô thức gọi to: "Ba mẹ, cậu, mau ra lấy đồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận