[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 1280: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Ba Xuyên Không 1

Chương 1280: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Ba Xuyên Không 1Chương 1280: Ngày Thứ Một Trăm Bốn Mươi Ba Xuyên Không 1
Ngày mất con là ngày tuyết lớn, tuyết lớn gần như phủ kín Bắc Kinh, chị ta cố ý chọn một con đường nhỏ không người đi qua.
Nếu không phải sợ tay mình rướm máu, chị ta đã trực tiếp bóp chết đứa nhỏ kia.
Nến mới phải vứt nó ở nơi băng thiên tuyết địa không người qua lại.
Ai cũng biết trong thời tiết rét lạnh cực đoan như vậy, một đứa trẻ sơ sinh chắc chắn không sống nổi.
Dưới hoàn cảnh như vậy, đứa bé kia sao mà sống nổi?
Thật ra Lâm Lan Lan không còn bao nhiêu sức lực, cô ta nằm dưới nền đất lạnh lẽo nhìn những khối băng dưới mái hiên.
Nó đẹp đến hút mắt nhưng cô ta không có ý định chiêm ngưỡng.
"Bằng không, bà cho rằng... tại sao tôi lại bị người nhà họ Lâm đưa về?"
"Nó được nhà họ Lâm đón về nên con mới bị trả lại à?"
Lúc trước Lâm Chung Quốc vội đưa cô ta về nhà cha mẹ ruột, Lâm Chung Quốc tránh người nhà họ Cao như tránh rắn rết, anh ta thậm chí không nói lý do trả về.
Thế nên người nhà họ Cao chẳng biết gì cả, bao gồm cả Hà Lệ Phương.
Lâm Lan Lan đương nhiên cũng không nói.
Lâm Chung Quốc không nói.
Chị ta nghe vậy đặt mông ngồi dưới đất, lẩm bẩm nói: "Đứa nhỏ kia sống dai thật."
Cô ta nói một cách ngắt quãng.
Nhưng cô ta thì bị nhà họ Lâm đuổi ra ngoài.
Hà Lệ Phương không hiểu ý của cô ta.
Lâm Lan Lan: "Nó không chịu về."
Lâm Lan Lan lắc đầu. "Tại sao?"
Đây là chỗ Hà Lệ Phương không rõ nên giọng cũng cao hơn bình thường, nói xong nhận ra mọi người đã ngủ say.
Nhưng vẫn lo lắng nhìn vào nhà, phát hiện không ai tỉnh lại mới nhỏ giọng nói.
"Tại sao?"
"Nếu nó không về, sao con lại bị đuổi đi?"
Sao số con bé kia tốt thế?
Nhưng bây giờ lại có thể nói điều đó một cách bình tĩnh.
Lâm Lan Lan phát hiện tiềm chất của con người đúng là vô hạn, lúc trước mỗi lần nhắc tới đề tài này, cô ta đều nghiến răng nghiến lợi, ganh tị gần chết.
"Vì quyền thế nhà ba mẹ nuôi của Thẩm Miên Miên cao hơn ông ta."
Hà Lệ Phương như bị sét đánh: "Gia đình nhặt nó về lợi hại đến vậy à?”
Đây mới là điều chị ta luôn muốn hỏi.
Tuyết rơi dày đặc không làm nó chết cóng mà lại cho nó một cơ hội.
Sớm biết vậy lúc trước chị ta đã không mềm lòng, bóp chết nó cho xong.
Lâm Lan Lan thờ ơ ừ một tiếng: 'Nhà họ Quý ở Tây Thành."
Một sự tồn tại mà cô ta tranh sứt đầu mẻ trán cũng không vào được, nhưng Thẩm Miên Miên lại dễ dàng chiếm được.
Hà Lệ Phương hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của câu "Nhà họ Quý ở Tây Thành".
Dù chị ta thông minh, giỏi mưu kế thì chẳng qua cũng chỉ là một kẻ sống dưới đáy xã hội, suốt ngày chỉ li mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.
Tự hào nộp hết tiền lương cho một người đàn ông.
Nhà họ Quý?
Nhà họ Quý nào?
Chị ta không hiểu. Lâm Lan Lan không bất ngờ, cô ta chỉ im lặng nhìn lên trời, bầu trời Bắc Kinh và Mạc Hà không giống nhau chút nào.
Như một sự phân biệt giai cấp rạch ròi.
Mãi mãi không thể hòa vào nhau.
Cô ta giật giật khóe miệng sưng húp: "Nhà họ Quý, đó là nơi mà đến cả nhà họ Lâm cũng phải nịnh bợ nhìn lên."
Hà Lệ Phương hiểu.
Chị ta oán hận nói: "Sao con oắt kia may mắn quá vậy."
Nhà họ Lâm chị ta đã tưởng mình trèo cao rồi, giờ không dám nghĩ nhà họ Quý giàu đến độ nào.
Mưu kế có tinh vi đến mấy, chị ta cũng bất lực trước sự chênh lệch khủng khiếp này.
Hà Lệ Phương liếc Lâm Lan Lan: "Được rồi."
Kéo cô ta đứng lên: "Về phòng xin lỗi ba con đi."
Lâm Lan Lan bất động, nằm sõng soài dưới đất.
"Con thật sự muốn bị chết rét ở ngoài này sao?"
"Con không nghĩ nếu con bị cóng chết, Thẩm Miên Miên gì đó chẳng phải sẽ cười rụng răng à?”
Lâm Lan Lan đảo mắt đờ đẫn: "Con không muốn về."
Cô ta không thích nhà họ Cao, không thích ai trong cái nhà đó hết.
"Vậy con muốn chết cóng ở chỗ này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận