[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 855: Ngày Thứ Chín Mươi Hai Xuyên Không 9

Chương 855: Ngày Thứ Chín Mươi Hai Xuyên Không 9Chương 855: Ngày Thứ Chín Mươi Hai Xuyên Không 9
sở trưởng Tư nhận lệnh làm việc, vẫn không quên bản thân bị lợi dụng lại không được tôn trọng, tức giận đưa chân về phía con sóc béo, nhưng lại không thể làm gì được.
Đổ hết toàn bộ số hạt thông này trở lại hốc cây ban đầu, cả mười ba lỗ cây đều hưởng ân huệ, cuối cùng mỗi người còn ăn bớt một ít, kỳ lạ là hạt thông rang vậy mà vẫn không lấp đầy được mười ba hốc cây.
Sóc béo cũng không quan tâm đến chuyện này, chỉ cúi đầu hành lễ một cái với Thẩm Mỹ Vân.
Hành lễ đến nửa chừng, lỗ tai sóc mập khẽ động đậy, dường như nghe thấy tiếng động cách đó không xa, lập tức ngây dại, xoay người, nhảy lên một cành thông, nhảy mấy cái đã biến mất trong rừng rậm.
Lần này cả sở trưởng Tư và Thẩm Mỹ Vân đều sợ ngây người.
"Con sóc béo này bị sao vậy? Ngay cả thức ăn mùa đông cũng không cần sao?"
Mọi người ăn bớt thì ăn bớt nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc lấy hết hạt thông của con sóc béo về làm của mình.
Cùng lắm chỉ là anh một nắm, tôi một nắm, cầm ăn một chút thôi.
Đối mặt với cô là một tràng the thé: "Cô gái, mau đi theo tôi cứu người... à không phải, cứu lợn!"
Cô suy nghĩ một lúc rồi thì thâm: "Chúng ta chờ ở chỗ này một chút xem sao."
Bọn họ không chờ đợi quá lâu, chỉ năm phút sau.
Quả nhiên.
Cô cảm thấy con sóc béo sẽ quay trở lại, dù sao thức ăn mùa đông của nó cũng được cất giữ ở đây.
Con sóc béo lo lắng quay lại, bên trong đôi mắt đen to tròn còn mang theo vẻ sợ hãi, nó suy nghĩ một lúc rồi nhảy về phía Thẩm Mỹ Vân. Thẩm Mỹ Vân cũng bối rối, không hiểu tại sao con sóc béo lại đột nhiên rời đi vào thời điểm quan trọng như vậy?
Nó đang lo lắng về điều gì?
Thẩm Mỹ Vân sửng sốt, nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ có thể nhìn vào động tác cơ thể của con sóc béo mà suy đoán.
Nó rất gấp gáp sao?
Con sóc béo có ý gì?
Con sóc béo dứt khoát nhảy xuống khỏi vai Thẩm Mỹ Vân, trực tiếp nhảy xuống đất, đi được vài bước, lại quay đầu nhìn Thẩm Mỹ Vân.
Nó nhảy qua nhảy lại trên vai Thẩm Mỹ Vân: "Đi nhanh đi, lợn mẹ bạn tôi sắp chết rồi."
Vẫn là nghe không hiểu.
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân không nhúc nhích, sóc béo càng sốt ruột.
Nhìn thấy Thẩm Mỹ Vân vẫn không nhúc nhích.
Con sóc béo đi tới phía trước, nhảy vọt lên trên cành cây, nhìn vào trong một lúc: "Chi chi chi, lợn hoa, tôi tới thăm cậu."
Giờ đây ngay cả một người ngoài cuộc như anh ra cũng có thể hiểu rằng con sóc béo này giống như muốn đưa bọn họ tới một chỗ nào đó.
Sở trưởng Tư ừ một tiếng: "Đi thôi, chúng ta đi theo nhìn xem."
Lần này, Thẩm Mỹ Vân đã hiểu: "Nó đang bảo chúng ta đi theo sao?"
Thẩm Mỹ Vân một đường đi theo con sóc mập, sau khi đi được khoảng chừng mười phút thì dừng lại trước một bụi cây.
Sóc béo kêu lên: "Theo tôi đi."
Mặc dù Thẩm Mỹ Vân nghe không hiểu, nhưng sau khi khi đến gần, cô có thể ngửi được rõ ràng mùi máu.
Thẩm Mỹ Vân hít mũi một cái, hỏi sở trưởng Tư: "Anh có ngửi thấy không?” Sở trưởng Tư xuất thân trong quân đội, khứu giác cũng đặc biệt nhạy bén, sắc mặt nặng nề khẽ gật đầu: "Tôi ngửi thấy, mùi máu rất nồng nặc."
Trong lúc bọn họ còn đang thắc mắc là thứ gì.
Từ sâu trong bụi rậm truyền ra tiếng gừ gừ, hình như tiếng lợn kêu?
Thẩm Mỹ Vân và sở trưởng Tư liếc nhau một cái, sóc béo lại nhảy ra, đứng trên đầu bụi cây, chỉ về phía bên trong nói với Thẩm Mỹ Vân: "Vào đi, vào đi, vào nhanh đi."
Nếu còn không đi vào sẽ không kịp nữa.
Lần này Thẩm Mỹ Vân đã hiểu, cô khẽ cau mày, sở trưởng Tư đã đi ở phía trước: “Tôi đi trước, cô đi theo phía sau tôi."
Hiện tại không chắc chắn có thứ gì nguy hiểm hay không, anh ấy đương nhiên không dám để Thẩm Mỹ Vân đi phía trước.
Chưa kế anh ấy vẫn là một người đàn ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận