[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 550: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 4

Chương 550: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 4Chương 550: Ngày Thứ Năm Mươi Tám Xuyên Không 4
Triệu Xuân Lan từ chối tiếp nhận vấn đề, Chu tham mưu bên cạnh nói: "Như này đi Chung Quốc, anh cứ nói ra trước đi, tôi xem trước có thể giúp được gì hay không tránh cho nhà ta vì chuyện này mà sốt ruột rồi tức giận."
Đã xong.
Lâm Chung Quốc thấy mọi thủ đoạn của mình đã bị người phụ nữ Triệu Xuân Lan này phá hỏng, anh ta nhìn sang với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, thì thấy Triệu Xuân Lan vẫn ăn mặc như một người phụ nữ thô lỗ.
Mặc một chiếc áo bông vải thô, trên đầu đội một chiếc khăn hoa, trên người đeo một chiếc tạp dề, trông cô ấy giống như một người phụ nữ ở nông thôn.
Anh ta nghĩ có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều nên quay đầu nhìn Chu tham mưu, nói thẳng: "Lão Chu, anh cũng biết việc nhà tôi bây giờ đang loạn hết cả. Đứa bé Thẩm Mỹ Vân mang đến là của Tú Cầm nhà tôi. Cũng là đứa trẻ mà cô ấy sinh ra sau mười tháng mang thai."
"Đó cũng là một cố nhục rơi ra khỏi cơ thể cô ấy. Một người mẹ làm sao có thể không muốn con mình?"
"Anh xem, tôi thực sự không còn cách nào khác ngoài việc đến tìm anh giúp đỡ. Anh là cấp trên của doanh trưởng Quý, lại còn có quan hệ tốt với anh ấy. Anh có thể giúp tôi sắp xếp để đứa trẻ này cùng chúng tôi gặp mặt được không. Không nói cái gì khác, dù đứa bé không nhận người ba này thì ít nhất cũng phải nhận Tú Cầm có phải không?
Lời này nói ra vừa hẹn mọn vừa đáng thương.
Khói lửa chiến tranh sao lại đột nhiên đốt đến chỗ cô bé?
Lời nói này chính là mắng người, Chu tham mưu đang chuẩn bị tiếp lời lại im lặng.
"Thấy như vậy thì người không có lương tâm chắc chắn không phải là Mỹ Vân. Mà là người ném đứa bé kìa, cũng chính là... -" "Nhìn hành động của cô ấy không giống một người không có lương tâm nhỉ. Cho dù bị người khác đánh giá thì đó vẫn là hành động của một người tốt bụng."
Triệu Xuân Lan thuận thế hỏi luôn: "Tú Cầm, cô mắng không có lương tâm là mắng ai đấy? Nhưng tôi nghĩ không phải là cô đang mắng Mỹ Vân đúng không? Mỹ Vân năm đó là một cô gái mười tám, mười chín tuổi, từ trong tuyết nhặt đứa con gái mà nhà cô không cần về, chăm lo cho nó lớn lên từng tí một."
Triệu Xuân Lan đặt ánh mắt vào Lâm Lan Lan,"Cũng chính là người thân của Lâm Lan Lan?”
Hơn nữa, Lý Tú Cầm ở bên cạnh cứ khóc mãi, tiếng khóc của cô ta khiến cho lòng người chua xót: "Tôi thậm chí còn chưa từng nhìn thấy đứa trẻ mình sinh ra, thật không có lương tâm.”
Chiếm lấy đứa nhỏ của cô ta mà không trả lại cho.
Cô bé cũng là nạn nhân, hồi đó cô bé không phải là người ném Thẩm Miên Miên đi.
Cô bé vừa khóc, Lý Tú Cầm liền đau lòng, cô ta thầm nghĩ, người mình mắng chính là Thẩm Mỹ Vân kia.
Lâm Lan Lan vẫn còn ngơ ngẩn, cô bé bắt đầu khóc theo bản năng: "Cháu không cố ý."
Cô ấy liếc mắt nhìn Lý Tú cầm, sau khi nhìn một lúc, đột nhiên hỏi: "Vậy tôi hỏi cô, nếu như sau khi Miên Miên theo các cô trở về, các cô có đưa Lâm Lan Lan đi không?"
Cô ta chỉ có thể khóc: "Tôi khóc chỉ vì bản thân mình quá đáng thương, đứa con bản thân đứt ruột sinh ra nhưng lại không thể nhìn thấy, không chỉ là không nhìn thấy, ngay cả nhận tôi cũng không thể nhận."
Khóc thế này, Triệu Xuân Lan liên cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà Triệu Xuân Lan đã nói ra hết những lời tốt lẫn xấu, cô ta không thể nói được gì.
Nghe thấy lời này, Lâm Lan Lan giật mình một cái, không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Xuân Lan. Con đàn bà đáng chết này, hai đời đều không hợp với cô bé.
"Đây đều là con gái của tôi."
Quả nhiên, nghe thấy câu hỏi của Triệu Xuân Lan, tiếng khóc của Lý Tú Cầm bỗng ngưng lại, theo bản năng hỏi: "Tại sao phải đưa đi?"
May mà Lý Tú Cầm từ trước đến giờ coi trọng cô bé nhất.
Lan Lan là đứa con gái cô ta dày công nuôi hết năm năm, cô ta bỏ vào vô số tâm huyết lên người cô bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận