[Thập Niên 70] Sau Khi Xem Mắt Mẹ Mỹ Nhân Đưa Con Nằm Thắng

Chương 784: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 10

Chương 784: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 10Chương 784: Ngày Thứ Tám Mươi Bốn Xuyên Không 10
Lại mua thêm bánh nướng áp chảo hạt mè được nướng trên bếp lò, cũng thay đổi từng chỗ một, đổi năm sáu chỗ mới gom được hai mươi cái bánh nướng áp chảo hạt mè.
Những thứ này đều mua cho Thẩm Hoài Sơn và Trần Thu Hà, hai người bọn họ đều là người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, sau khi đi vùng khác thì thèm mấy món này.
Trừ nước đậu cùng bánh nướng áp chảo hạt mè, cô còn đến tiệm cơm quốc doanh mua tương thịt bầm Bắc Kinh, sau đó lại đến chỗ ông lão kia mua thịt chiên bột.
Xe điện cứ dừng mãi dọc đường, phải mất nửa buổi sáng cô mới chuẩn bị xong hết đồ ăn.
Ở điểm dừng cuối cùng, sau khi cô đứng ở bách hóa cao ốc quan sát hơn nửa giờ, chỉ tập trung vào loại khách hàng đó.
Chính là vị khách đi thẳng đến cửa hàng xe đẹp, sau đó có tiền nhưng lại không có phiếu mua xe đẹp nên không mua được.
Cũng may cuối cùng cô cũng tới đây.
Cô hít sâu một hơi, quyết định mạo hiểm một lần, cô quyết định ra tay với chiếc xe đạp phượng hoàng, không ra tay cô thật sự cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Miên Miên cẩn thận dạ một tiếng: "Mẹ ơi con biết rồi."
Thừa dịp đối phương vẫn còn đang tranh cãi với nhân viên bán hàng.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô cũng không dám để cho đứa nhỏ cách quá xa tâm mắt của mình.
Cô do dự chốc lát, không biết nên để Miên Miên ở cửa, hay dẫn theo Miên Miên cùng nhau đi vào.
Thẩm Mỹ Vân đi một chuyến đến nhà vệ sinh công cộng, thay đổi cách ăn mặt, lại đội cho Miên Miên một cái mũ lớn, sau đó dẫn con bé đi ra ngoài.
Cô suy nghĩ một chút: "Con đi theo với mẹ, nhưng mà cả quá trình con không được nói chuyện có được không?”
Thật sự rất đau lòng khi cảm thấy mình không thể sử dụng được ngọn núi vàng.
Chuyện này ——
Thời điểm mà cô đến, vị đồng chí nam muốn mua xe đạp kia, gương mặt hết sức thất vọng nói với nhân viên bán hàng: "Tôi không có phiếu xe đạp, nhưng mà tôi có tiền, cho nhiều cậu hai mươi đồng tiền vẫn không được sao?"
Nhân viên bán hàng hết sức kiêu căng nói: "Nhất định phải có phiếu, không có phiếu xe đạp, thì mua xe đạp kiểu gì?"
Có sự bảo đảm của con bé, lúc này Thẩm Mỹ Vân mới yên tâm một chút, một đường dẫn Miên Miên đi vào bách hóa cao ốc.
Lời này vừa nói ra, người đàn ông kia nhất thời sửng sốt, anh ta ý thức được mà nhìn quanh bốn phía, không thấy có người chua ý tới.
Thẩm Mỹ Vân quan sát một hồi lâu, cô thừa dịp đối phương đi ra ngoài, trong nháy mắt đó.
Liền thuận thế nghênh đón, thời điểm đi sát bên người, cô nhỏ giọng hỏi: "Đồng chí, anh muốn mua xe đạp phượng hoàng không?"
Vị đồng chí nam kia thở dài một cái, mất hứng đi về.
Lúc này mới lôi kéo Thẩm Mỹ Vân đi đến góc bên cạnh, nhỏ giọng hỏi "Cô có không?”
Này chẳng phải muốn đến trăm hóa lớn lâu bính bính vận khí, vạn nhất gặp được người không cần vé xe, có thể mua lại.
Phiếu xe kiếm dễ hơn tiền.
Người này họ Lý, tên là Lý Hữu Phúc, anh ta là công nhân của xưởng sản xuất máy móc, đi làm vài năm, cuối cùng cũng đủ tiên mua xe, nhưng lại không có phiếu xe.
"Muốn."
Dù sao, một năm xưởng sản suất máy móc chỉ phát ba phiếu xe cho những công nhân ưu tú, Lý Hữu Phúc liêu mạng làm việc ba năm, nhưng không phát cho cậu ta.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng "Cậu muốn sao?"
Dù sao, lúc trước cũng có đồng nghiệp mua, nhưng cái này khả ngộ bất cầu.
Lý Hữu Phúc không nghĩ đến, vậy mà anh ta cũng gặp phải.
Thẩm Mỹ Vân ừm một tiếng "Tôi có."
"Muốn bao nhiêu?"
Lời này nói ra, Lý Hữu Phúc mở to hai mắt nhìn "Còn có thể bao nhiêu?"
Còn có thể lựa chọn sao?
Thẩm Mỹ Vân gật đầu "Anh có thể kéo người đến đây mua, nếu kéo được người đến đây, tôi sẽ lấy rẻ cho cậu hơn 5 tệ."
Lời này vừa nói ra, tròng mắt Lý Hữu Phúc đảo quanh, vậy mà có thể kéo người đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận